Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2990: Sụp đổ

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tiêu Diễm Diễm đang hợp nhất thế lực Đại Thánh Tông ngạc nhiên hỏi: “Không phải tên Hạ Thiên kia lại gây ra chuyện nữa chứ?”
Sắc mặt trưởng lão Tiêu Chính Dương thay đổi, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh cả người: “Không thể nào? Chuyện này không thể nào xảy ra được?”
“Dương thúc, ngươi sao vậy? Có phải ngươi biết chuyện gì xảy ra hay không?” Tiêu Diễm Diễm thấy Tiêu Chính Dương trở nên bất thường, không khỏi hỏi: “Mặc dù trời đột nhiên tối sầm xuống có chút hơi lạ nhưng ngươi cũng không cần sợ hãi như vậy chứ.”
“Tiểu Tiên Giới là nơi tu tiên giả hội tụ, linh khí dồi dào, thần quang tụ tập, không tồn tại việc trời tối.” Tiêu Chính Dương bình tĩnh lại, vô thức ngẩng đầu, dường như muốn dùng ánh mắt xuyên thấu màn trời nhìn xem phía Thiên Ngoại Thiên đã xảy ra chuyện gì?” Chỉ có một tình huống có thể khiến cho trời tối xuống.”
“Nói đi, tình huống như thế nào? Ngươi làm ta nôn nóng quá.” Tiêu Diễm Diễm hơi gấp lên.
“Đó chính là Tiên đế đã chết, thần hồn câu diệt.” Lúc này, một bóng người xuất hiện, chính là Chưởng môn Ngô Bách Chương của Tập Tiên Viện.
“Cái gì?” Hỏa Cửu Linh đứng hình, không thể tin được: “Tiên đế chết rồi? Chẳng lẽ Hạ chưởng môn đã... không thể nào?”
“Hơn phân nửa là vậy.” Ngô Bách Chương chẳng những không sợ, ngược lại còn mỉm cười: “Tên ác tặc đó sớm đáng chết, tiên giới rốt cuộc cũng có lúc thay đổi.”
Tiêu Chính Dương tức giận mắng: “Đổi cái gì mà đổi? Tiên đế chết, Tiểu Tiên Giới cũng sẽ sụp đổ theo.”
“Không thể nào.” Tiêu Diễm Diễm mở to mắt: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta chạy trốn có còn kịp không?”
“Không còn kịp nữa rồi.” Tiêu Chính Dương lắc đầu, thở dài nói: “Nếu Tiên đế chết rồi, thần hồn vẫn còn, Tiểu Tiên Giới còn có thể tiếp tục duy trì. Hiện tại xem ra, hoặc Hạ Thiên đã đánh cho Tiên đế thần hồn câu diệt, hoặc Tiên đế tự tuyệt thần hồn, cố ý muốn hủy Tiểu Tiên Giới.”
“Mặc kệ là cái nào, chúng ta cũng đều trốn không thoát.” Hỏa Cửu Linh che mặt khóc lên. Khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi xiềng xích của vận mệnh, nghĩ không ra nàng vẫn phải chết.
“Khóc cái gì?” Ánh mắt Ngô Bách Chương càng lúc càng sáng, thậm chí còn không che hết cuồng hỉ trong lòng, cất cao giọng nói: “Đây mới là cơ hội chân chính của chúng ta.”
Tiêu Diễm Diễm không hiểu, hỏi: “Lão đầu nhi, tất cả mọi người đều phải chết, ngươi đắc ý cái gì? Lấy đâu ra cơ hội chứ?”
“Một đám ngu xuẩn! Ban đầu, ta thấy ngươi lôi kéo Hỏa Cửu Linh hợp nhất các đại tông môn, ta còn tưởng rằng ngươi thông minh thật.” Ngô Bách Chương hơi khinh thường nhìn Tiêu Diễm Diễm: “Nghĩ không ra có cơ duyên to lớn giáng xuống như vậy, ngươi lại trở nên ngu xuẩn.”
Tiêu Diễm Diễm khó chịu vô cùng. Lão nương sắp chết rồi, chẳng lẽ còn chịu cơn giận không đâu với ngươi: “Lão đầu nhi, ngươi có ý gì? Nếu không cho ta lời giải thích hợp lý, bây giờ ta làm thịt ngươi.”
“Không có Tiên đế, chẳng lẽ không tìm được Tiên đế khác sao?” Ngô Bách Chương ngạo nghễ nói.
Tiêu Chính Dương lên tiếng: “Không phải ta dội nước lạnh vào ngươi, muốn làm Tiên đế, tu vi ít nhất phải gần Độ Kiếp Kỳ. Hiện tại tiên giới có ai có tu vi đó không? Cho dù có tu vi này cũng phải có thần hồn cường đại mới có thể chèo chống tiên giới không băng tán. Loại người như thế, quả thật trăm vạn chọn một, nhưng trước mắt tiên giới có sao.”
“Có.” Tiêu Diễm Diễm bỗng nhiên hiểu ra, tay vỗ đầu thật mạnh: “Mẹ nó, ta đúng là ngu xuẩn, đương nhiên là có. Hạ Thiên không phải sao? Mẹ nó, cưỡi lừa đi tìm lừa. Ta đúng là…”
Tiêu Chính Dương do dự nói: “Nhưng Hạ Thiên chỉ có tu vi Kim Đan Kỳ?”
“Hạ Thiên là một tên yêu nghiệt, ngươi không thể ước đoán hắn theo lẽ thường được.” Sau khi nghĩ thông suốt, đại não Tiêu Diễm Diễm nhanh chóng vận chuyển: “Hạ Thiên tuyệt đối dư sức làm Tiên đế. Vấn đề là làm sao yêu cầu hắn làm.”
Tiêu Chính Dương vẫn không hiểu: “Tiên đế là ai chứ? Là chủ của một giới, Hoàng đế tu tiên giả, chẳng lẽ hắn còn không muốn làm?”
“Ngươi không hiểu hắn đâu. Tiên đế cái gì, hắn hoàn toàn không có hứng thú.” Tiêu Diễm Diễm cau mày, chậm rãi giải thích: “Hơn nữa, hắn muốn rời khỏi Tiểu Tiên Giới lúc nào cũng được, chút uy hiếp đó không làm gì được hắn đâu. Cho nên, chúng ta nhất định phải nghĩ cách giữ hắn lại.”
Linh quang Hỏa Cửu Linh bỗng nhiên lóe lên: “Hạ chưởng môn đi cùng với một thiếu nữ tuyệt mỹ đến Tiểu Tiên Giới, nói là muốn cứu vợ của hắn. Điều này phải chăng là cơ hội không nhỉ?”
“Đúng, tại sao ta lại quên A Cửu chứ?” Tiêu Diễm Diễm lấy lại tinh thần, nói với Ngô Bách Chương: “Lão đầu nhi, ngươi có cách đưa chúng ta đến Thiên Ngoại Thiên không? Trước khi Hạ Thiên đến đó, chúng ta cứu A Cửu, còn có âm Hậu nữa.”
Ngô Bách Chương mỉm cười: “Chuyện nhỏ.”
Một đoàn người thừa dịp trời tối, ngồi pháp bảo phi hành của Ngô Bách Chương đến Thiên Ngoại Thiên.
Lúc này, đệ tử bình thường sáu trọng thiên bên dưới cũng ý thức được Tiên đế chết rồi, cũng biết Tiểu Tiên Giới sắp sụp đổ. Cả đám đều phóng đến Bồng Lai phúc địa, muốn thông qua đại môn màu vàng chạy xuống giới thế tục.
Đáng tiếc, muốn mở cánh cửa này cần có ý chí của Tiên đế, mà Tiên đế lại chết rồi.
Thời gian sau đó, sáu trọng thiên không còn thần quang phù hộ, linh khí lập tức băng tán, kết giới sụp đổ, tất cả đệ tử đều hoảng sợ, phát ra tiếng kêu rên tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, Tiểu Tiên Giới sụp đổ dẫn phát thiên tai liên tiếp trên trái đất.
Có nơi phát sinh địa chấn một cách khó hiểu.
Có nơi núi lửa bốc lên.
Có nơi biển cả cuồng loạn, từng con sóng lớn lúc nào cũng có thể nhào về phía bờ biển.
….
Nhất thời, điềm báo tận thế giáng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận