Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3638: Sắc lang, lưu manh, đại biến thái

“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Tô Bối Bối mở to mắt, kinh ngạc nhìn Hạ Thiên đang ngồi đối diện nàng.
“Bối nha đầu, nàng nói gì lạ thế.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vì sao ta lại không thể ở đây?”
“Ngươi nên ở chỗ A Cửu hoặc Lam Y Nhân mới đúng chứ.” Tô Bối Bối vô cùng cảnh giác nhìn Hạ Thiên: “Nói đi, ngươi do ai giả mạo? Tại sao ngươi lại muốn giả mạo cái tên sắc lang kia?”
Thân hình Hạ Thiên lóe lên, gõ đầu Tô Bối Bối một cái: “Bối nha đầu, nàng muốn ăn đòn đúng không?”
“Được, cho rằng ngươi không phải giả mạo đi, nhưng vừa rồi ngươi đã phi lễ ta.” Tô Bối Bối một lần nữa lui lại mấy bước, nắm chặt áo, bất bình nói.
“Bối nha đầu, nàng không biết lòng tốt của người khác gì cả.” Hạ Thiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Vừa nãy ta thấy quần áo của nàng không được ngay ngắn, hoàn toàn không thích hợp, cho nên ta chỉ muốn giúp nàng thôi.”
Tô Bối Bối làm sao có thể tin tưởng lời nói của tên sắc lang đó, lạnh lùng nói: “Bớt làm bộ đi. Vừa rồi ngươi cho tay vào áo của ta, chính là giúp ta chỉnh lại quần áo sao?”
“Ta không nói giúp nàng chỉnh quần áo mà.” Hạ Thiên cười nói: “Nàng mặc như thế, nhất định là không thích bộ quần áo đó. Ta muốn giúp nàng cởi ra, cứ như vậy, nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
Tô Bối Bối tức đến mức bộ ngực phập phồng, chỉ tay mắng: “Sắc lang, lưu manh, đại biến thái.”
Hạ Thiên nhếch miệng, có chút mất hứng: “Bối nha đầu, nàng nói vậy là không đúng. Ta thật lòng muốn giúp nàng mà.”
“Phì, ai muốn ngươi giúp. Ngươi chỉ muốn chiếm tiện nghi của ta mà thôi.” Con ngươi Tô Bối Bối mở to: “Ngươi nhiều nữ nhân như vậy còn chưa đủ cho ngươi sao? Tại sao cứ nhất định phải nhìn chằm chằm ta chứ?”
“Ta không có nhìn chằm chằm nàng.” Hạ Thiên chậm rãi nói: “Là nàng không thể rời ta mà.”
Tô Bối Bối chưa từng nhìn thấy tên nào mặt dày vô sỉ như vậy, nhưng rất nhanh nàng lại thở phào một hơi. Cũng không phải ngày đầu tiên nàng biết tên biến thái này, đành phải nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào à?” Hạ Thiên hỏi lại.
“Hừ, đừng giả bộ.” Tô Bối Bối cau mũi, chỉ vào Hạ Thiên: “Ta còn không hiểu rõ ngươi sao? Ngươi ngoại trừ sắc tâm phát tác, chứ ngươi còn có lý do nào đột nhiên đến tìm ta chứ?”
Tiếp theo, nàng lại cảm thán: “Mặc dù ta vẫn có tâm lý chuẩn bị, nhưng vạn lần không nghĩ đến hôm nay. Haiz, mặc dù Tô Bối Bối ta thông minh hơn người, khuynh thành khuynh sắc, nhưng vẫn chỉ là một thiếu nữ ngây thơ. Hơn nữa ta cũng không trốn khỏi độc thủ biến thái của ngươi.”
“Nàng sắp ba mươi rồi.” Hạ Thiên thản nhiên bồi thêm một câu: “Không phải thiếu nữ.”
“Ai cần ngươi lo.” Tô Bối Bối tức đến mức phổi muốn nổ tung, tiến lên nắm chặt áo Hạ Thiên: “Hừ, ngươi không phải thèm cơ thể ta sao? Nào đến đi.”
Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên: “Bối nha đầu, nàng khẳng định?”
“Bỗng nhiên ngươi chạy đến đây không phải vì cái này thì còn có thể vì cái gì?” Tô Bối Bối chỉ vào mũi Hạ Thiên: ‘Ta hiểu rất rõ ngươi. Đồ mà ngươi muốn lấy, ngươi sẽ buông tay sao? Ta không phải đối thủ của ngươi, nhất định chỉ có thể đi vào khuôn khổ. Tới đi, bắt đầu đi.”
“Ta cũng không có nói ta vì cái này mới tới đây.” Hạ Thiên mỉm cười, bế Tô Bối Bối lên: “Tuy nhiên, nếu nàng nhất định nghĩ như vậy, ta phải tôn trọng ý kiến của nàng.”
“Giả bộ, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi.” Tô Bối Bối hừ lạnh một tiếng: “Ta hiểu ngươi quá mà. Ngươi dám bỏ A Cửu, còn có Lam Y Nhân, sáng sớm đến tìm ta còn không phải muốn ta…”
Cạch.
Tô Bối Bối còn chưa nói xong, cửa phòng khách mở ra, chỉ thấy Lam Y Nhân tóc tai bù xù ngáp dài từ bên trong bước ra.
“Ông xã, Bối Bối, mới sáng sớm mà hai người cãi nhau gì thế?” Lam Y Nhân nhìn hai người, khó hiểu hỏi: “Chơi đóng vai nhân vật hay làm gì vậy?”
“A?” Tô Bối Bối sững người nhìn Lam Y Nhân, sửng sốt một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi, tại sao ngươi cũng ở đây? Ngươi nên ở thành phố Thiên Hải mới đúng chứ?”
Lam Y Nhân duỗi lưng một cái, lải nhải: “Là ông xã mang ta về đây. Đêm qua, chỗ khách sạn ta ở xảy ra chút việc. Ban đầu, ta định đặt khách sạn khác, kết quả lại gặp một số việc khác nữa. Về sau, ông xã lười tìm chỗ ở, đành ôm ta về đây, giày vò ta một đêm.”
Tô Bối Bối sửng sốt: “Ngươi nói hắn trở về chỉ là mang ngươi về ngủ?”
“Đúng.” Lam Y Nhân gật đầu.
Hạ Thiên nói: “Bối nha đầu, nàng đừng nói chuyện nữa. Chúng ta bắt đầu đi.”
“Bối nha đầu cái đầu ngươi đấy.” Tô Bối Bối lấy lại tinh thần, bắt đầu tránh cái ôm của Hạ Thiên: “Ngươi, ngươi đừng có làm loạn, cẩn thận ta tố cáo ngươi dê xồm đấy.”
“Bối nha đầu, nàng hình như bị bệnh rất nặng.” Hạ Thiên nhếch miệng, có vẻ không hiểu: “Không phải vừa rồi nàng còn nói tới đi, bắt đầu đi sao?”
Tô Bối Bối trừng Hạ Thiên. Sau khi hiểu mình chỉ là hiểu lầm, nàng quyết định phủ nhận toàn bộ: “Ai, ai muốn bắt đầu chứ? Ai muốn tới chứ? Ngươi, ngươi đừng có nói hươu nói vượn.”
Hạ Thiên có chút không vui: “Bối nha đầu, nàng lật lọng như vậy là không đúng.”
“Ta lật lọng đấy, ngươi đánh ta à?” Tô Bối Bối nắm chặt áo, lui hai ba bước về phòng của mình: “Cái tên lưu manh đáng chết ngươi, ngươi đừng có làm loạn. Nếu ngươi dám xông vào phòng ta, ta… về sau ta không để ý đến ngươi nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận