Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2474: Ngươi cảm thấy ai sẽ chết hả?

Bạch Tiêm Tiêm trợn mắt ngoác mồm: "Trên thế giới còn có loại thủ đoạn này ư?"
"Thực sự là nhìn còn sốc hơn cả hiệu ứng trong mấy bộ phim bom tấn." Tiêu Diễm Diễm cười nói.
Người mặt quỷ cũng nhìn ngớ người ra.
"Cười cái rắm, còn không mau rút lui." Mã Khỉ Linh cảm thấy có gì đó không đúng, mắng với người mặt quỷ: "Nếu không thì cả đám bị dòng nước này cuốn ra biển hết đấy."
Mọi người ngầm hiểu ý, lần nữa lùi lại mấy trăm mét, kỳ quái là mấy người bọn họ lại hiểu ý nhau đến vậy, vừa không đề phòng lẫn nhau, vừa không có ai nghĩ đến việc chạy trốn, mà trái lại còn cùng làm khán giả.
Âm Vô Vũ và lão đầu râu bạc đã sớm dự đoán được, cho nên đã rút lui đến một đỉnh núi từ lâu, ngắm nhìn trận chiến giữa Lương Bắc Thần và Hạ Thiên từ xa.
Nước biển liên miên không dứt bị đánh vào giữa không trung, tạo thành thủy triều khổng lồ, ép về phía Hạ Thiên từng chút một.
"Bổn công tử chính là trời sinh Thủy Linh Thể, có thể tự do thao túng nguyên tố nước." Vẻ mặt của Lương Bắc Thần ngạo nghễ nhìn Hạ Thiên, trào phúng nói: "Coi như tốc độ của ngươi nhanh, thì sao chứ, ngoài đảo Sương Nguyệt là biển cả bao la, có thể cung cấp cho ta nguồn sức mạnh vô tận.”
“Lần trước là ta không đề phòng, bị tiểu tử ngươi thừa cơ đánh lén, nếu như không phải ta trời sinh là Thủy Linh Thể, thì e là đã chết đuối trên biển từ lâu rồi. Bây giờ ta muốn rửa sạch nỗi nhục, để ngươi nếm thử cái cảm giác bị sóng lớn cuồn cuộn bao vây và nhấn chìm."
Hạ Thiên giương mắt nhìn sóng lớn cuồn cuộn đã tới gần đỉnh đầu, trong lòng lại dâng lên một ý niệm kỳ quái, liệu tắm rửa như vậy có vui hơn không, sau này có cần tìm người thử một lần không.
Lúc này, cách đó mấy vạn dặm, bọn Ninh Nhụy Nhụy, Lam Y Nhân và Tô Bối Bối không tự chủ được rùng mình một cái, thần sắc trên mặt rất là mờ mịt, đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên cảm thấy thân thể lạnh run.
"Nổ!"
Hai tay Lương Bắc Thần bỗng dưng nắm chặt thành quyền, phẫn nộ quát một tiếng.
Giữa không trung, sóng lớn cuồn cuộn trong nháy mắt khôi phục trọng lực, ầm ầm trút xuống.
"Những con sóng này có thể rửa sạch cả đảo Sương Nguyệt luôn ấy."
"Trông như thể là nước lũ vậy, có cần thông báo cho tộc nhân lên núi tránh không?"
"Tu tiên giả phải thế chứ, không thể cướp tạo hóa của thiên địa, thì sao được gọi là tu tiên giả được."
Vài người đứng quan sát từ bên ngoài thấy cảnh tượng này, tâm tư mỗi người mỗi khác, thần sắc trên mặt cũng không giống nhau.
Sóng lớn cuồn cuộn trong nháy mắt nhấn chìm Hạ Thiên, sau đó ầm ầm trút ra ngoài đảo với tốc độ cực nhanh, hòa vào trong biển cả mênh mông.
Lương Bắc Thần lấy tay che lông mày, nhìn về phương hướng Hạ Thiên bị cuốn đi, cười nói: "Bổn công tử nhớ ra rồi, không thể dễ dàng phạm vào sát giới như vậy, cho nên tiễn ngươi xuống đáy biển, có thể sống sót bơi lên hay không, thì phải xem vận may của chính ngươi. Ha ha ha ha."
"Ha ha cái đầu ngươi, đồ đần ngươi đang nói chuyện với ai vậy." Hạ Thiên xuất hiện ở sau lưng Lương Bắc Thần, tiện tay cho hắn một bạt tai: “Tỉnh lại đi, chút nước này, chỉ có thể miễn cưỡng tắm cho ta."
Lương Bắc Thần sợ hãi và cả kinh, xoay người nhìn Hạ Thiên: "Chuyện này sao có thể, ta rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy ngươi bị làn sóng mang đi, bây giờ hẳn phải bị vây dưới đáy biển mới đúng chứ."
"Đúng là bị mang đi, nhưng sau đó ta đã quay về." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Kỳ thực ta không thích bơi cho lắm, đương nhiên nếu có đại mỹ nữ tuyệt thế mặc đồ bơi bơi chung với ta, vậy thì không còn gì phải bàn, nhưng tiếc là ngươi không phải mỹ nữ tuyệt thế, cho nên, bây giờ ta rất khó chịu."
Lương Bắc Thần tam quan sụp đổ, đã không còn nghe được những gì mà Hạ Thiên đang nói, chỉ là gào thét lên: "Chuyện này không thể nào! Ngươi đã trúng trực diện Tứ Tượng Thủy Long Thuật của ta rồi, làm sao có thể trở về được, coi như chết rồi thì ngươi cũng sẽ bị vây khốn dưới đáy biển mãi mãi!"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lão đầu râu bạc cũng cảm thấy có chút bất thường, thực lực của Hạ Thiên quả thật rất mạnh, về điểm ấy thì hắn đã sớm biết, cho nên lúc trước mới dùng kim châm để tiến hành áp chế, mặc dù giờ đã nhổ ba cây, nhưng hẳn là có thể hạn chế khoảng bảy phần mười công lực của Hạ Thiên chứ, làm sao tu tiên tân tú đến từ Tiểu Tiên Giới như Lương Bắc Thần, vậy mà còn bị bón hành.
Trong đầu lão đầu râu bạc lóe lên một suy nghĩ, tự lẩm bẩm: "Lẽ nào kim châm thật sự không khống chế được hắn, không thể nào, âm Hậu giờ chính là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, không lý nào châm pháp của nàng không áp chế nổi một Hạ Thiên Kim Đan kỳ!"
Ngay thời điểm lão đầu râu bạc có chút nghi thần nghi quỷ, Hạ Thiên đã bóp lấy cái cổ của Lương Bắc Thần, trực tiếp nâng hắn lên.
"Ngươi, ngươi làm gì! Ngươi tốt nhất đừng làm loạn!" Lương Bắc Thần rốt cuộc cảm nhận được nguy cơ tử vong, trên mặt không còn sự bình tĩnh và cuồng ngạo trước đó nữa, thay vào đó là sự sợ hãi, "Ta, ta chính là đệ tử chân truyền của Vạn Lung Động Thiên đến từ Tiểu Tiên Giới, cha ta là một trong tam đại trưởng lão trong môn phái, sư phụ ta là..."
"Bụp!"
Hạ Thiên tát một cái, trực tiếp đánh sưng miệng của hắn: "Nói nhảm nhiều quá, cha ngươi là ai, sư phụ ngươi là ai, thì liên quan đếch gì đến ta."
"Sư huynh của ta ở gần đây, ngươi dám động ta một sợi lông, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu." Lương Bắc Thần bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cố nén đau đớn ngoài miệng, cắn răng kêu gào một tiếng, nói tiếp: "Sư huynh của ta, chớp mắt liền sẽ tới đây, bây giờ ngươi xin tha thì vẫn còn kịp đó, bằng không thì, ngươi và cả vợ của ngươi đều sẽ chết."
"Người sẽ chết chỉ có ngươi." Hạ Thiên lười biếng nói: "Còn cả sư huynh gì đó của ngươi nữa."
"Vậy cơ à?" Lúc này, một đạo hàn mang chợt lướt tới, sau đó liền có một thanh kiếm kề lên cổ Hạ Thiên, "Bây giờ ngươi cảm thấy ai sẽ chết hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận