Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2108. Phòng thí nghiệm

"Găng tay kia có vấn đề." Vương Giai Kỳ bám vào bên tai Ninh Nhụy Nhụy, nhẹ giọng nhắc nhở một câu: "Hình như ai đụng phải thì sẽ té xỉu, trước đó có người chạy trốn đã bị bắt về bằng cách này."
Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu giơ tay hai lên, tiếp đó chụp hai cái, vừa cười vừa nói: "Nói nhảm cái gì vậy, nếu thật là như thế chẳng phải người té xỉu đầu tiên chính là ta sao?"
Ninh Nhụy Nhụy không nói gì, chỉ là liếc nhìn Hạ Thiên một cái, đợi hắn xác nhận xem găng tay kia có vấn đề thật hay không.
"Tiểu muội chân dài, cô không cần lo lắng, tên kém thông minh đó chính là một tên phế vật, đánh không lại cô đâu." Hạ Thiên nói không chút để ý, thuận miệng nói: "Găng tay kia cũng có không vấn đề gì, chỉ là dùng để giả vờ soái ngầu các kiểu mà thôi. Nhưng dù giả vờ thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, không có khả năng đẹp trai và ngầu hơn ta."
"Nhãn lực của vị tiên sinh ấy không tệ." Nam nhân trẻ tuổicười hì hì chỉ vào Hạ Thiên, "Đợi một chút, ta sẽ đích thân tháo hai con mắt của ngươi đem về làm nghiên cứu."
"Không ai trên thế giới này có thể tháo xuống đôi mắt của ta, tên ngu ngốc nhà ngươi càng không có khả năng." Hạ Thiên khó chịu lườm người này một cái, "Nếu mắt của ngươi vô dụng thì có thể hiến tặng cho người có nhu cầu."
Nam nhân trẻ tuổi lạnh lùng cười một tiếng, bỗng dưng giấu một tay sau lưng, bày ra một tư thế chuẩn bị chạy đua: "Cẩn thận, ta muốn tấn công nha. Ở đây rất ít cơ hội có thể ra tay, đụng tới cao thủ như các ngươi vẫn là lần đầu tiên, thật là có chút khẩn trương."
Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên sẽ không tin loại nói nhảm ấy, thần sắc đề phòng mà nhìn chằm chằm vào nam nhân trẻ tuổi, thường thì những nói khẩu khí lớn như vậy sẽ có chút bản sự, nhất là trong tòa biệt thự quỷ dị này lại có nhiều bí mật như vậy, nhất định sẽ có cao thủ tọa trấn, chỉ là không biết hắn là cao thủ giai tầng nào, hoặc có phải là người tu tiên hay không.
"Mỹ nữ, ngươi đang nhìn đi đâu vậy?"
Giọng nói vang lên, nam nhân trẻ tuổikia đã xuất hiện ở sau lưng Ninh Nhụy Nhụy, một đôi bao tay trắng bóp về phía cổ của Ninh Nhụy Nhụy, "Cao thủ đối chiến, phân tâm là sẽ chết nha."
Bành!
Tiếng nói vừa ra, nam nhân trẻ tuổi dã bị Ninh Nhụy Nhụy đạp bay bằng một cước, phá vỡ hai bức tường mới ngã xuống đất, đầu lệch một bên, hôn mê bất tỉnh.
"Như vậy đã xong rồi sao?" Ninh Nhụy Nhụy lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, có chút không dám tin tưởng, "Là ta nhìn lầm sao, tại sao hắn lại gà như vậy?"
Hạ Thiên bĩu môi, không cho là đúng nói: "Tiểu muội chân dài, ta sớm đã nói với cô rồi mà, tên đần độn kia vốn dĩ chẳng ra sao cả, dĩ nhiên không phải là đối thủ của cô."
Vương Giai Kỳ cũng là nhìn đến ngây người, nam nhân trẻ tuổi kia là đội trưởng an ninh của nơi đây, thân thủ vô cùng tốt. Ở đây thường xuyên có người muốn chạy trốn, cuối cùng đều bị hắn bắt trở lại, tiếp đó bị ngược rất là thê thảm, trên cơ bản những người bị bắt nhốt ở chỗ này không có ai là không sợ hắn. Chỉ là người này lợi hại như vậy mà vẫn bị Ninh Nhụy Nhụy nhẹ nhàng đánh bại, cái này khiến nàng nhất thời khó mà tin được.
"Không có tí sức lực nào, ta còn chuẩn bị một trận khổ chiến, kết quả còn không có làm nóng người thì đã kết thúc rồi." Ninh Nhụy Nhụy không có hứng thú, tâm trạng cũng không được tốt, "Biệt thự này nhìn chắc rất quan trọng, tại sao lại cho một người trông giữ phế sài như thế chứ?"
"Hắn là đội trưởng an ninh của nơi đây, đúng là rất lợi hại, chỉ là không ngờ Ninh tỷ ngươi lại...... mãnh liệt như vậy." Vương Giai Kỳ có chút không biết nên hình dung như thế nào về Ninh Nhụy Nhụy, sau đó chợt nhớ lại một sự kiện: "Nhưng người quản sự chân chính ở đây là Tam thiếu nhà họ Viên, hắn là anh trai của Viên Tiểu Điệp, một người vô cùng đáng sợ."
"Vị Tam thiếu nhà họ Viên kia đang ở đâu?" Ninh Nhụy Nhụy truy vấn.
"Ta chỉ biết là hắn cũng không có ở trong biệt thự." Vương Giai Kỳ lắc đầu, nói: "Về phần hắn ở chỗ nào thì ta không biết, ta chưa từng đi ra ngoài biệt thự lần nào."
Ninh Nhụy Nhụy nhớ tới lời nói vừa rồi của nam nhân trẻ tuổikia, lại hỏi: "Ngươi bị giam giữ ở nơi nào? Nơi đó đại khái còn có bao nhiêu người?"
"Ở ngay phía trước, hết thảy có mười hai gian phòng, trong mỗi phòng đều giam giữ một người." Vương Giai Kỳ chỉ vào mấy gian phòng cách đó không xa, "Trong mỗi phòng còn có ba người như là bác sĩ quan sát mỗi ngày, ta biết trên tay họ đều có súng."
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, thuận miệng nói: "Đi qua nhìn một chút, trước tiên cứu hết những người kia ra."
Vương Giai Kỳ đi trước dẫn đường, nhưng mà nàng chơi một ít tâm tư nhỏ, cân nhắc đập bể hết còi báo động trên hành lang, sau đó lướt qua mấy gian phòng trước mặt, đứng trước cửa phòng số tám: "Bạn trai ta ở trong gian phòng này."
Lúc này tiếng cảnh báo vang lên, cả tòa biệt thự đều náo loạn lên.
Chỉ chốc lát sau, mỗi cánh cửa phòng đều được mở ra, bên trong quả nhiên có những người mặc quần áo giải phẫu của bác sĩ đi ra, từng người lộ ra vẻ mặt nghi ngờ khi nhìn thấy đám bảo vệ mặc âu phục trắng nằm la liệt ở trên mặt đất.
Cửa phòng số tám vừa mở ra, một người trông như bác sĩ bước ra ngoài, Vương Giai Kỳ không biết nhặt được một cái chùy từ nơi nào, lập tức lao tới đập vào ót của đối phương.
Người ấy đeo khẩu trang và khăn trùm đầu, nhưng lại vô cùng nhạy bén, hắn dự cảm được nguy hiểm, lập tức nghiêng đầu tránh thoát công kích, trở tay bóp cổ Vương Giai Kỳ rồi ném nàng tới vách tường, chưa được vài giây thì hai mắt của nàng ta đã trở nên trắng dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận