Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2897: Cũng chỉ có thể chơi tới thôi!

“Ngươi không nghĩ ngươi giết một sứ giả Vạn Hỏa giáo thì cho rằng ngươi có tư cách so tài với bổn vương?”
Hương Ba quốc vương ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Khiết, gương mặt chỉ toàn là sự khinh thường: “Nơi này là địa bàn của bổn vương, các ngươi sẽ không nghĩ rằng Phiếu Miểu Tiên Môn sẽ cứu được các ngươi chứ?”
“Cho nên ta mới nói đầu óc của ngươi có vấn đề.” Ninh Khiết cười nhạt: “Chúng ta cậy vào không phải Phiếu Miểu Tiên Môn, ngược lại Phiếu Miểu Tiên Môn cậy vào chúng ta.”
“Ha ha, cuồng nhỉ.” Hương Ba quốc vương bật cười: “Nhưng không sao, bổn vương chỉ để ý đến một việc, các ngươi có thể thỏa mãn điều kiện của bổn vương hay không.”
Ninh Khiết cảm thấy tinh thần của Hương Ba quốc vương đã bị rối loạn, một lần nữa nhấn mạnh: “Những điều kiện của ngươi, chúng ta một cái cũng không đồng ý, chúng ta sẽ còn truy cứu tội ngươi chứa chấp dư nghiệt tà giáo.”
“Là bổn vương nghe lầm hay là ngươi nói sai.” Sắc mặt Hương Ba quốc vương một lần nữa thay đổi: “Ta cho các ngươi một cơ hội, tốt nhất các ngươi nên suy nghĩ cho kỹ trước khi nói. Bằng không, hai người các ngươi sẽ phải chết.”
Ninh Khiết không chút do dự đáp ngay: “Không cần cân nhắc, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi đừng có nằm mơ. Chỉ dựa vào ngươi còn chưa có tư cách bàn điều kiện với chúng ta.”
Hương Ba quốc vương im lặng hai ba giây, sau đó phủi tay: “Rất tốt, nếu các ngươi đã đồng ý, lập tức gửi tin cho Phiếu Miểu Tiên Môn.
“Hinh tỷ, có phải lỗ tai của ông ta cũng có vấn đề luôn không?” Ninh Khiết nhỏ giọng nói với Tôn Hinh Hinh.
Tôn Hinh Hinh suy nghĩ, có chút không xác định: “Ta cũng không biết rõ lắm, nhưng ảnh hưởng của Thụy Não Tiêu Lô Hương đối với ông ta nhất định càng lúc càng lợi hại.”
“Bệ hạ, bọn họ không phối hợp.” Nữ tướng bạch bào nhẹ giọng nói với Hương Ba quốc vương.
“Cái gì?” Hương Ba quốc vương biến sắc, chỉ vào Ninh Khiết và Tôn Hinh Hinh: “Các ngươi dám trêu đùa bổn vương, vậy cũng đừng trách bổn vương không khách sáo với các ngươi. Tế hương dẫn, bổn vương muốn bắt các nàng tế luyện thần hương.”
Mười hai cung nữ lập tức lấy ra từng dải gấm đỏ, cột chặt mười hai lư hương cùng với nhau, bao vây Tôn Hinh Hinh và Ninh Khiết bên trong. Đồng thời, lư hương bắt đầu nổi lên ánh sáng màu đỏ, từng sợi hương khí đan xen trên không đại điện, hình thành một luồng sương mù màu đỏ.
Ninh Khiết nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tính toán làm thế nào để thoát thân, cũng không phải nàng sợ loại thần hương này, mà nàng chỉ muốn nhìn xem tên quốc vương kia rốt cuộc muốn giở trò gì.
“Ta không ngại nói cho các ngươi biết, ngay từ ban đầu, ta không có ý định buông tha cho các ngươi.” Hương Ba quốc vương ngạo mạn, cười lạnh: “Thần hương ngưng tụ thành, nhất định phải hiến tế một hai mỹ nhân tuyệt sắc. Chỉ có đốt xương cốt của bọn họ mới có thể thành tựu một lò hương. Hương Ba quốc chúng ta xác thực không thiếu mỹ nữ, nhưng đẹp như tiên nữ, băng cơ ngọc cốt giống hai vị đúng là ít càng thêm ít, cho nên, ta tuyệt đối không thể lãng phí.”
“Ngươi nói chuyện đủ buồn nôn thật.” Ninh Khiết cau mày, lạnh lùng nói: “Xem ra, thần hương của ngươi cũng không phải vật gì tốt.”
“Tại sao thần hương lại không phải đồ tốt? Đây chính là của trời.” Hương Ba quốc vương say mê nói: “Tuy nói bổn vương không tận mắt nhìn thấy, nhưng năm đó phụ vương ta đã từng dùng thần hương đánh lui mấy lần tấn công của hoàng triều Cơ thị, còn dọa hậu nhân Cơ gia từ đây không dám bước vào Hương Ba quốc ta nửa bước. Bổn vương muốn luyện một lò thần hương, dựa vào đó quét ngang thiên hạ, chinh phục Tiên Vân đại lục.”
“Ngươi bị bệnh đúng là không nhẹ.” Ninh Khiết lười nói thêm câu nào: “Ta thấy nên bắt ngươi về Lam Kinh để Thanh Ảnh xử lý ngươi là được.”
“Cơ Thanh Ảnh nha đầu tính là gì chứ?” Hương Ba quốc vương trong nháy mắt kích động hẳn lên: “Chờ ta luyện các ngươi thành thần hương xong, người đầu tiên bổn vương giết chính là tặc nha đầu đó, để nàng ta thay phụ thân cẩu tặc nàng ta chuộc tội với Hương Ba quốc.”
Ninh Khiết cảm thấy không đúng, hương khí giữa không trung đang hấp thu sinh cơ trên người nàng và Tôn Hinh Hinh. Nàng không do dự nữa, đưa tay bấm quyết, gọi đến từng trận cuồng phong, dự định thổi tan số hương khí đó.
“Vô dụng thôi.” Hương Ba quốc vương cười lạnh không thôi: “Ta đã sớm đề phòng một chiêu này từ trước, bổn vương đã gia tăng Định Phong Tề bên trong mỗi loại hương liệu, còn có Phòng Phong Tán. Cho dù ngươi hô phong hoán vũ bên trong đại điện cũng không đảo loạn được tiến trình luyện chế thần hương, các ngươi nên ngoan ngoãn chờ chết đi.”
“Đã như vậy, vậy thì cũng chỉ có thể chơi tới cùng thôi.” Ninh Khiết nói mà không có biểu cảm gì.
Tôn Hinh Hinh nhỏ giọng nói với Ninh Khiết: “Tiểu Khiết, ngươi cần phải cẩn thận với nữ tướng quân đó, đám cung nữ này cứ giao cho ta ứng phó.”
“Ta biết rồi, ngươi cũng nên cẩn thận.” Thân hình Ninh Khiết biến thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt vọt đến bên cạnh Hương Ba quốc vương quốc.
Nữ tướng bạch bào thấy vậy, quả nhiên ra tay, rút kiếm chém về phía Ninh Khiết, muốn ngăn cản nàng công kích Hương Ba quốc vương.
“Ta chờ chính là ngươi.” Ninh Khiết cười một tiếng, trong phút chốc biến ảo thân hình, đón mũi kiếm xui theo, lấn đến gần trước mặt nữ tướng bạch bào.
Nữ tướng bạch bào giật mình, vội vàng thu kiếm, kiếm khí lưu chuyển đánh úp phía sau Ninh Khiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận