Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3248: Ngươi chính là Bá tước Cuồng Hoan?

“Nghe giọng nói này có vẻ không còn sống lâu nữa.”
Hạ Thiên cười nói: “Bây giờ mà còn muốn chơi trò gì nữa, chừa chút thời gian để lại di ngôn không tốt hơn sao?”
Âm thanh tang thương kia vẫn còn líu lo không ngừng. Hạ Thiên nghe xong có chút phiền muộn, trực tiếp đánh một quyền vào vách tường: “Được rồi, im miệng và hiện nguyên hình cho ta đi.”
Một quyền này lực đạo mười phần.
Từng mảng vách tường bị rạn nứt, ầm ầm rơi đầy đất.
Lộ ra những sợi dây leo màu đỏ kỳ quái bên trong bức tường giống như mạch máu.
Sau khi đống dây leo bị đánh vỡ, máu thật đậm đặc văng tung tóe xung quanh.
“A!” Sâu trong lòng đất truyền đến tiếng hét thảm.
“Rất tốt, xem ra ngươi đang ẩn núp bên dưới.” Hạ Thiên lại mỉm cười, tiếp theo là một quyền nặng nề đánh xuống đất.
Mặt đất sụp đổ, tất cả mọi người đều rơi xuống.
Nhưng cũng không rơi quá sâu, khoảng hơn mười mét là dừng lại.
Bên dưới bốc lên một mùi rất kỳ quái. Bên trên mặt đất đều là các loại dây leo rắc rối khó gỡ. Điều quỷ dị nhất chính là điểm cuối của mỗi sợi dây leo đều được kết nối với một cái đầu lâu.
Tô Bối Bối cau mày: “Nơi này buồn nôn thật.”
“Xem ra, đây chính là diên mạo thật sự của Bá tước quỷ hút máu.” Isabella cố nén cảm giác buồn nôn, phủi phủi tay. Chung quanh đột nhiên sáng lên ánh đèn, là đèn pha mà thành viên Ám Ảnh Đoàn mang theo: “Tất cả mọi người cẩn thận, đống dây leo này nhất định không đơn giản, giống như có dị động, chúng ta trực tiếp dùng lửa đốt chúng đi.”
Cũng may đống dây leo kia chỉ giãy dụa một cách yếu ớt, cũng chưa từng xuất hiện dị động quá lớn.
“Ồ, kết thúc rồi.” Ánh mắt Isabella rơi vào cách đó không xa, chỗ đó có một cây đại thụ cao mấy chục mét.
Trên người đại thụ chất đống vô số thi thể, chỉ có cái đầu mọc ở chỗ cao nhất là vẫn duy trì ánh sáng và khí sắc của người sống, không khác gì quái thụ.
“Đám phàm phu tục tử các ngươi cũng dám chống lại mệnh lệnh của bổn Bá tước, còn tự tiện xông vào cấm địa, người nào cũng phải chết.” Cái đầu kia bỗng nhiên vô cùng kích động: “Nếu đã như thế, các ngươi hãy biến thành thức ăn cho ta đi.”
Isabella soi đèn trong tay đến, hài hước hỏi: “Ngươi chính là Bá tước Cuồng Hoan?”
“Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể đến, mau cút ra ngoài.” Cái đầu kia không quen bị người ta vây xem, tức giận quát lớn: “Mau trở về hải đảo tiếp tục chơi trò chơi do bổn Bá tước thiết lập cho các ngươi. Bên thắng sẽ nhận được phần thưởng…”
“Kẻ thất bại có phải sẽ giống như thế này, trở thành chất dinh dưỡng nuôi ngươi?” Isabella chỉ vào những thi thể quấn chung quanh đại thụ: “Khó trách hàng năm đảo Cuồng Hoan đều có không ít người mất tích, thì ra là bị bắt đến đây, trở thành công cụ cung cấp máu cho ngươi.”
Tô Bối Bối cũng hiểu ra, lạnh giọng nói: “Cái gọi là trò chơi cũng chỉ là giải thích ngoài mặt cho sự mất tích của người khác mà thôi. Nhưng nhiều người mất tích như thế mà không có ai đến điều tra, đúng là kỳ quái.”
“Khả năng không phải là không có người đến điều tra.” Isabella ngược lại hiểu được điểm mấu chốt trong đó: “Mà là tài phú động nhân tâm. Bá tước Cuồng Hoan muốn không phải là tiền mà là người, cho nên chỉ cần ném tiền ra ngoài, tự nhiên sẽ có người che giấu thay ông ta, thậm chí còn trợ giúp ngược lại.”
Tô Bối Bối nhìn xung quanh, cảm thấy tê cả da đầu: “Rốt cuộc đã hại bao nhiêu người rồi chứ? Quả thật là địa ngục nhân gian.”
“Cứu, cứu mạng.”
Lúc này, bên trên đại thụ truyền đến tiếng kêu cứu yếu ớt.
“Im ngay.” Bá tước Cuồng Hoan biến sắc, lập tức quát lớn: “Các ngươi đã thành một phần cơ thể của bổn Bá tước, mọi người cùng nhau hướng đến vĩnh sinh có cái gì không tốt, tại sao ngươi còn muốn cầu cứu?”
Isabella tinh mắt, lập tức nhận ra dị dạng. Nàng nói với Hạ Thiên: “Chồng, khả năng phải cần chàng ra tay rồi. Đằng sau đống khô lâu kia hẳn còn có người còn sống.”
“Không thành vấn đề.” Hạ Thiên gật đầu: “Ta nhìn tên ngu ngốc này cũng cảm thấy buồn nôn.”
“Các ngươi không được làm loạn.” Bá tước Cuồng Hoan nổi giận, trịnh trọng cảnh cáo: “Đảo Cuồng Hoan và bổn Bá tước hòa cùng một thể. Nếu các ngươi làm loạn, tất cả mọi người đều phải chìm trong đại dương mênh mông.”
Isabella chặt đứt một sợi dây leo máu gần đó, lạnh lùng nói: “Ha ha, bớt làm bộ đi, các ngươi hoàn toàn không cùng một thể. Chỉ cần tháo rời ngươi ra, những hòn đảo chung quanh sẽ khôi phục tự do. Ngoại trừ ngươi, không còn ai chết nữa.”
“Làm càn!” Bá tước Cuồng Hoan gấp lên, lập tức khu động tất cả dây leo máu trong lòng đất phát động công kích với đám người Hạ Thiên.
“Yên tĩnh một chút cho ta đi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn, một quyền đánh ra.
Bành.
Một trọng quyền đánh vào rễ cây đại thụ.
Rất nhiều đầu lâu bị chấn động văng khắp xung quanh. Dây leo máu cũng không tự chủ được phát ra tiếng kêu thê thảm.
“Không.”
Lúc này, Bá tước Cuồng Hoan không thể ra sức, chỉ có thể lớn tiếng gào thét: “Dừng tay, chúng ta có thể giao dịch với nhau. Chỉ cần các ngươi buông tha ta, bổn Bá tước có thể tặng toàn bộ tài phú góp nhặt mấy trăm năm qua cho các ngươi.”
“Giết ngươi rồi, thứ gì trên đảo này còn không phải của chúng ta sao?” Isabella trào phúng: ‘Hoàn toàn không cần sự đồng ý của các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận