Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2618: Phải tiếp đãi nàng thật tốt

Ông lão áo xám cảm nhận cơ thể một chút, phát hiện cỗ sát khí đọng trong cơ thể đã không còn bóng dáng nữa, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, thế là cúi người với Hạ Thiên thật sâu: “Lòng tốt của Hạ tiên sinh, già đây thực sự vô cùng cảm kích.”
“Khỏi nói lời thừa thãi đi.” Hạ Thiên khoát tay, nói với Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần: “Đi thôi, chúng ta còn phải đến Chung Nam Sơn.”
“Ba vị không cần vội, ta bảo Tiểu Diệp đích thân đưa ba vị đến núi.” Ông lão kia đứng dậy, lại đi vào thư phòng lấy ra một cái hộp cỡ bàn tay ở trong két bảo hiểm, “Hạ tiên sinh, đây là con dấu của Thần Tiên hội, còn có tư liệu của các thành viên, bây giờ ta giao nó cho Hạ tiên sinh.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Bỏ đi, ta không hứng thú.”
“Thứ này ngươi tự giữ đi.” Bỗng dưng hắn chỉ tay vào Ninh Phi Diệp, “Nếu không thì cho hắn cũng được, ta lại không muốn.”
Nói xong, Hạ Thiên trực tiếp dẫn Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần rời đi.
Ông lão áo xám liếc nhìn đám Hạ Thiên rời khỏi, xoay người nhìn Ninh Phi Diệp: “Nếu Hạ tiên sinh đã dặn dò như vậy, thì ngươi sẽ là hội trưởng kế tiếp.”
“Lão hội trưởng, ngươi suy nghĩ lại đi.” Ninh Phi Diệp nhất thời được sủng mà sợ, vội vàng xua tay: “Ta nào có năng lực gì, thực sự không gánh vác nổi.”
“Ta vẫn nên thờ phụng bên cạnh ngài thôi.”
“Bây giờ ta chỉ là một lão già bình thường, ngươi ở lại bên cạnh ta cũng không có ý nghĩa gì.”
Ông lão áo xám lập tức đưa cái hộp cho Ninh Phi Diệp, nét mặt trịnh trọng dặn dò: “Ngươi là ứng cử viên do Hạ tiên sinh chỉ định, vậy thì phải thành tâm thành ý làm việc cho Hạ tiên sinh.”
“Ngươi phải luôn ghi nhớ, Hạ tiên sinh là chủ thể chân chính của Thần Tiên hội, cũng chỉ khi đi theo hắn các ngươi mới có tương lai.”
“Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Ninh Phi Diệp nghe rõ mồm một, thế là không chần chừ nữa, lập tức quỳ xuống.
Hạ Thiên dẫn theo Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần chậm rãi đi ra khỏi sân.
“Nói chuyện sao rồi?” Tiền Mẫn Mẫn đứng trong sân viện thấy ba người đi ra, không khỏi lên tiếng hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy liếc nhìn Tiền Mẫn Mẫn, thản nhiên nói: “Ngươi hy vọng thế nào?”
“Đương nhiên không có việc gì là tốt nhất.” Tiền Mẫn Mẫn cười nhẹ hai tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta thừa nhận trước kia ta vô cùng ghen tị với ngươi, cũng đổ hết tất cả thất bại của bản thân lên ngươi, nhưng những ân oán đó đã kết thúc khi ở trong bí cảnh dưới biển.”
“Ngươi không phải Ninh Nhụy Nhụy trước kia, ta cũng không phải Tiền Mẫn Mẫn trước kia, cho nên ngươi không cần phải để ý, ta cũng đâu có lý do gì để sinh ra thù oán với ngươi.”
“Ngươi đang muốn hòa giải đúng không?” Ninh Nhụy Nhụy có chút buồn cười nói.
“Ngươi có thể cho là như thế.” Tiền Mẫn Mẫn gật đầu: “Thật ra từ đầu đến cuối chúng ta đều không ở cùng một thế giới, chỉ là trước đó ta không hiểu, bây giờ ta đã chết một lần, không cần phải làm bản thân của trước kia nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Tha thứ cho ngươi là không thể, nhưng ta có thể chọn không quan tâm đến ngươi.”
“Ngươi muốn như nào là việc của ngươi, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta là được.”
“Ngươi đã rất độ lượng rồi.” Tiền Mẫn Mẫn mỉm cười, “Vì phần rộng lượng này của ngươi ta tặng ngươi một tin tức.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Tin tức gì?”
“Có người muốn giết ngươi ở Chung Nam Sơn.” Tiền Mẫn Mẫn trả lời: “Cụ thể là ai thì ta không rõ, có điều tin tức là thật.”
“Tin tức này không có tác dụng gì cả.” Hạ Thiên lười biếng khoát tay: “Có ta ở đây, bất kể là ai cũng không thể làm hại tiểu muội chân dài.”
Tiền Mẫn Mẫn không khỏi hâm mộ nói: “Đúng vậy, coi như ta lắm mồm đi.”
“Ba vị mời lên xe, ta đưa các ngươi đến Chung Nam Sơn.” Đúng lúc này, một chiếc xe benz màu đen từ gara đỗ ở cửa viện, Ninh Phi Diệp kéo cửa xe nói với ba người Hạ Thiên.
Ba người cũng không từ chối, trực tiếp lên xe.
Xe rất nhanh thì ra khỏi khu biệt thự này, chậm rãi hướng về Chung Nam Sơn.
……..
Chung Nam Sơn, An Tâm Quán.
“Đồ ta bảo ngươi chuẩn bị sao rồi?” Một đạo sĩ trung niên dung mạo tuấn lãng quát hỏi tiểu đạo cô đang quỳ trước mặt.
Tiểu đạo cô đang quỳ vội vàng gật đầu: “Bẩm quán chủ, đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“Ông già kia có an phận không?” Đạo sĩ trung niên hất phất trần, tiếp tục hỏi một câu.
“Lão quán… À, ông già ấy rất yên tĩnh, không gây chuyện.” Tiểu đạo cô hoang mang trả lời.
“Rất tốt.” Đạo sĩ trung niên sờ hai cái râu của mình, trịnh trọng cảnh cáo: “Ngươi phải nhớ kỹ, bần đạo mới là quán chủ của An Tâm Quán, lão già kia đã sớm thoái vị quy ẩn từ ba mươi năm trước, hiểu chưa?”
“Niệm Tâm hiểu rõ.” Tiểu đạo cô đang quỳ trên đất không dám nói thêm một câu.
Đạo sĩ trung niên hài lòng gật đầu, lại dặn dò: “Hai ngày nữa sẽ có một nữ nhân tên Ninh Nhụy Nhụy đến đây, ngươi phải tiếp đãi nàng thật tốt, nếu như nàng muốn giao thứ gì vào trong quán, ngươi có thể dẫn nàng đi gặp ông già kia trước, sau đó mang đến hậu viện gặp ta, thứ tự này không thể nhầm lẫn, nhớ chưa.”
Tiểu đạo cô nghiêm túc trả lời: “Niệm Tâm nhớ kỹ.”
“Được, ngươi lui xuống đi.” Đạo sĩ trung niên xua tay ra hiệu tiểu đạo cô đó lui xuống, một lúc sau hắn bỗng dưng lẩm bẩm gì đó: “Ninh Nhụy Nhụy dễ đối phó, nhưng nam nhân đó không phải kẻ tốt lành gì, các ngươi thật sự nắm chắc chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận