Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3152: Chỉ cần đừng trêu chọc ta

Hạ Thiên vừa nói xong, chưa đến ba giây, trên đài đã xuất hiện biến cố.
Chỉ thấy người rối màu trắng kêu lên một tiếng, bỗng nhiên bay lên đá Thần Côn Quách Thiên Hòa xuống dưới đài.
Người lùn kia nặng nề rơi xuống đất, ngất ngay tại chỗ.
“Ta đã nói rồi mà.” Hạ Thiên nhìn thấy, chỉ cười hì hì một tiếng.
Y Tiểu Âm nhìn ra được mánh khóe: “Xem ra những người rối này cũng không đơn giản, bên trong tất có huyền cơ.”
“Hơn phân nửa là do Cổ Thần bà bà làm ra, Trịnh Hưởng Sơn không có bản lãnh đó.” Hồ Hóa Vũ nheo mắt, không hiểu nhìn Trịnh Hưởng Sơn trên đài: “Không biết bọn họ đang tính toán điều gì.”
“Mặc kệ bọn họ bàn tính cái gì.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chỉ cần đừng trêu chọc ta, còn có vợ Y Y, bọn họ muốn làm gì thì làm.”
Lương Diệu Trúc bất mãn nhìn Hạ Thiên: “Sao, ta và Vũ ca không phải người sao? Trêu chọc chúng ta thì ngươi cũng mặc kệ đúng không?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Hạ Thiên trở mình, hờ hững đáp.
“Hừ.” Lương Diệu Trúc trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi chờ đó cho ta, sau này ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”
….
Lúc này, Trịnh Hưởng Sơn lạnh lùng vẫy tay với bảo an cách đó không xa: “Mau kéo người này ra ngoài đi.”
Sau đó, hắn cao giọng nói với người dưới đài: “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu y thuật bản thân không tinh, thậm chí còn không có chút y thuật nào, chỉ muốn lừa bịp mọi người kiếm chút danh tiếng, Trịnh mỗ ở đây khuyên một câu, tốt nhất đừng tự làm mất mặt mình. Người này chính là vết xe đổ đấy.”
Nghe xong, hơn phân nửa người đang kích động lập tức yên tĩnh trở lại.
Dù sao lên đài cũng phải nghĩ đến mặt mũi. Nếu bị người rối đá xuống dưới, mặt mũi xem như mất hết, hơn nữa còn bị gán cho cái danh hiệu “y thuật không tinh”, về sau làm sao mà lăn lộn trong giới y học nữa.
Tuy nhiên, trong đám người không thiếu dũng sĩ, cũng có người có bản lãnh thật sự, rất nhanh đã có không ít người thông qua được cửa này.
Nhưng không biết hữu tâm hay vô tình, y sư thông qua cửa thứ nhất đa số đều là người của y giới Nam Cương. Y sư đến từ phía Bắc bị đào thải hơn phân nửa, còn thừa lại không bao nhiêu.
Dược Vạn Tâm không thể nhịn được. Ông ta mang theo rất nhiều y sư phía Bắc, không ngại đường xa vạn dặm đến Nam Cương, chính là muốn xả giận cho y sư phía Bắc. Kết quả giống như bọn họ chủ động đưa mặt cho người ta đánh.
“Khoan đã, Trịnh lão đệ, quy tắc này có cần phải thay đổi một chút hay không?”
Thừa dịp một y sư Nam Cương thông qua cửa thứ nhất, Dược Vạn Tâm đứng lên nói với Trịnh Hưởng Sơn.
“Ồ, Dược lão có gì cứ nói.” Gương mặt Trịnh Hưởng Sơn cũng không có quá nhiều thay đổi, thản nhiên hỏi lại: “Nếu quả thật có chỗ không ổn, Trịnh mỗ nhất định sẽ nghe theo.”
Dược Vạn Tâm cau mày, bất mãn nhìn Trịnh Hưởng Sơn, trong lòng suy nghĩ: “Ta còn chưa lên tiếng, tiểu tử này đã phá hỏng đường, còn làm bộ ở đây làm gì.”
“Ta cảm thấy có chút sai sót nhỏ, vừa lúc muốn nói một câu.”
Dược Vạn Tâm vì suy nghĩ cho danh dự của y giới phía Bắc, cũng chỉ có thể giả bộ nghe không hiểu ám chỉ của Trịnh Hưởng Sơn, trực tiếp lên tiếng: “Lão phu quan sát ba con rối người thật lâu, đích thật có thể mô phỏng không ít nghi nan tạp chứng, nhưng những chứng bệnh này phần lớn xảy ra ở phía Nam, điều này thật sự có chút không được công bằng với y sư ít hành tẩu ở phía Nam, ngươi cảm thấy thế nào?”
Trịnh Hưởng Sơn mỉm cười: “Dược lão nói không phải là không có lý, chỉ là bệnh mà cũng có thể phân biệt Nam Bắc, chẳng lẽ y đạo cũng có sao? Ta tin rằng chỉ cần y thuật tinh thông, cộng thêm kinh nghiệm hành y phong phú, không có bệnh gì là không thể chữa khỏi. Điều này chẳng liên quan gì đến Nam Bắc.”
“Ha ha, đúng là như vậy.” Dược Vạn Tâm chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt Trịnh Hưởng Sơn: “Tuy nhiên, tục ngữ cũng có nói khí hậu một phương dưỡng dục người một phương. Bệnh này bắt đầu từ khí hậu, tất nhiên là có sự phân biệt. Bắc trị liệu Bắc, Nam trị liệu Nam. Đây chính là quy tắc nền tảng nhiều năm của giới y học chúng ta.”
Nói xong, nét mặt ông ta nghiêm lại, chỉ về phía Hạ Thiên: “Bây giờ, có thể thống trị giới y học Nam Bắc chỉ có mạch kia. Nếu Trịnh lão đệ quả thật suy nghĩ cho giới y học, rời khỏi Nam Bắc bên nào cũng không được, ngươi cũng nên có hành động chiếu cố đến phương diện này.”
Trong lòng Trịnh Hưởng Sơn run lên, quả thật ông ta đã có sự chủ quan.
Dược Vạn Tâm tung ra một quả bom: “Nếu không, tiểu tử này và Trương Minh Đà phát lực, trực tiếp khai tông lập phái, trắng trợn thu đồ, đến lúc đó còn có chỗ trống cho chúng ta sinh tồn sao?”
“Cái này…” Trịnh Hưởng Sơn đổ mồ hôi lạnh.
Bác sĩ bình thường không phân biệt Nam Bắc, đến đâu cũng được. Nhưng y giới thì lại khác, chẳng những phân biệt Nam Bắc, hơn nữa còn trải qua một thời gian dài bị cắt đứt, lấy Trường Giang làm ranh giới, gần như cả đời không qua lại với nhau.
Điều này cũng dẫn đến y thuật giữa y giới Nam Bắc khác nhau càng lúc càng lớn, cuối cùng, cho dù muốn chỉnh hợp thành một, độ khó cũng rất cao.
Dã tâm của Trịnh Hưởng Sơn bừng bừng, bình thường chuyện muốn làm nhất chính là nhất thống y giới Nam Bắc, trở thành khôi thủ danh phủ kỳ thực y giới.
Mời y giới phía Bắc đến, thật ra cũng là thủ bút của ông ta, mục đích chính là muốn mượn chuyện này chèn ép y giới phía Bắc, thành lập quyền uy tuyệt đối của mình ở y giới Nam Cương.
Sau khi được Dược Vạn Tâm nhắc nhở, ông ta mới bừng tỉnh. Nếu chèn ép y giới phía Bắc quá độ, chờ ông giải quyết Nam Cương xong, muốn chỉ huy Bắc tiến, khó càng thêm khó.
Xuất phát từ đại cục, ông ta làm như vậy, tầm nhìn quả thật có chút hạn hẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận