Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2973: Ngươi quỳ xuống dập đầu trước ta đi

Hạ Thiên nửa giây cũng không thèm cân nhắc, chỉ nói lại ba chữ: “Không hứng thú.”
“Vì sao?” Ngô lão đầu thật sự không hiểu suy nghĩ của Hạ Thiên, trong giọng nói mang theo sự nghi hoặc rất lớn: “Việc này đối với ngươi trăm lợi mà không có một hại. Nếu ngươi sợ gánh vác sự vụ tông môn rườm rà, ngươi có thể giao cho Phó chưởng môn đi xử lý, ngươi không cần đích thân đi làm.”
“Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không hứng thú chính là không hứng thú. Ngươi mau đưa ấn ký Chưởng môn cho ta. Ta thấy ngươi làm người cũng không tệ lắm, cho nên ta mới để ngươi nói nhảm nhiều như vậy. Bằng không, ta đã sớm đích thân ra tay rồi.”
Ngô lão đầu trừng mắt nhìn Hạ Thiên, ánh mắt dần dần hiện lên sự không kiên nhẫn, nhưng rất nhanh ông ta đã cố đè xuống: “Lão phu là người sắp chết, chẳng lẽ ngay cả yêu cầu nho nhỏ đó mà ngươi cũng không đồng ý? Huống chi, đây chính là chức Chưởng môn Tập Tiên Viện, trong giới ngoài giới đều có rất nhiều người muốn đoạt lấy, ngươi thật sự không động tâm?”
“Cái này có gì để động tâm chứ? Đám ngu ngốc đó muốn đoạt thì cứ để bọn họ đoạt.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta và ngươi không quen biết, ngươi lại sắp chết, có liên quan gì đến ta, dựa vào đâu mà bảo ta đáp ứng yêu cầu của ngươi?”
“Xem ra ngươi quyết tâm muốn từ chối lão phu?” Ngô lão đầu thay đổi sắc mặt, âm trầm như nước, khí thế quanh thân cũng phóng ra ngoài, xác thực còn muốn hùng hậu hơn Chưởng môn những tầng dưới rất nhiều, hoàn toàn không giống một kẻ hấp hối sắp chết.
Hạ Thiên nói: “Nói trắng ra ngươi còn không phải muốn ép ta cúi đầu sao? Đáng tiếc, đám người các ngươi còn không xứng.”
“Lão phu cho ngươi chỗ tốt lớn như thế, ngươi cúi thấp đầu xuống thì có làm sao?” Gương mặt Ngô lão đầu hiện lên sự khinh thường: “Ngươi chỉ là người hạ giới, có thể trở thành Chưởng môn một trọng thiên đã là phúc phận tu luyện ngàn năm rồi. Ngươi nên quỳ xuống dập đầu cảm ơn mới đúng.”
“Vậy để ta cho ngươi một chút phúc phận. Ngươi quỳ xuống dập đầu trước ta đi?” Hạ Thiên cười một tiếng.
“Làm càn!” Ngô lão đầu bỗng dưng phát ra kim quang, dùng tay chỉ vào Hạ Thiên, một luồng sấm sét màu vàng đột nhiên xuất hiện.
Giữa ngón tay Hạ Thiên lật ra một ngân châm đâm tới luồng sấm sét đó.
Luồng sấm sét lập tức dừng lại, sau đó vỡ ra, phát ra tiếng vang chói tai, khiến cho cả Tập Tiên Viện đều phát run.
Bên ngoài đại điện, rất nhiều đệ tử Tập Tiên Viện vây quanh bên ngoài, nhìn thấy động tĩnh này, không khỏi nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ bên trong đánh nhau thật sao.
“Hỏa Cửu Linh, người mà ngươi mang đến rốt cuộc có lai lịch gì?”
“Cũng dám ra tay với Chưởng môn, đúng là chán sống.”
“Cũng tốt, cứ để Chưởng môn trị tên cuồng đồ đó một trận.”
“Giết tên tiểu tử đó là tốt nhất. Đảo loạn tiên giới, tội đáng chết vạn lần.”
“Hỏa Cửu Linh, chờ sau khi tiểu tử kia chết, sai lầm ngươi phản bội tiên giới cũng phải thanh toán luôn.”
“Đúng, tiện nhân ngươi trốn không thoát đâu, chờ chết đi.”
“…”
Đám đệ tử Tập Tiên Viện nhìn Hỏa Cửu Linh mà kêu gào.
Hỏa Cửu Linh vẫn thái độ không coi ai ra gì, khoanh chân ngồi trước điện, lẳng lặng điều tức, hoàn toàn không để ý người khác đang nói cái gì. Vận mệnh của nàng đã trói cùng một chỗ với Hạ Thiên, nhưng nàng tuyệt không lo lắng.
Trải qua một loạt sự kiện trước đó, nàng đã sinh ra sự tin tưởng mù quáng đối với Hạ Thiên, cũng không cho rằng Hạ Thiên sẽ thất bại. Kẻ thua chính là kẻ địch của hắn.
Có người không vừa mắt, quát lớn với Hỏa Cửu Linh: “Hỏa Cửu Linh, thái độ này của ngươi là gì?”
“Thái độ của ta thì làm sao?” Hỏa Cửu Linh mở to mắt hỏi ngược lại: “Các ngươi hy vọng ta có thái độ gì với các ngươi?”
“Các ngươi đúng là cuồng vọng, dám khinh thường chúng ta ở Tập Tiên Viện này.”
“Chờ cái gì, cứ trực tiếp đưa nàng ta đến Chấp pháp đường.”
“Ta thấy chi bằng giải quyết ngay tại chỗ luôn.”
“…”
“Nếu các ngươi có gan đó, các ngươi cứ việc ra tay.” Hỏa Cửu Linh khinh thường nhìn đám người trước mặt: “Bằng không, tất cả im miệng cho ta.”
“Ngươi muốn chết.” Quả nhiên có người không chịu nổi, rút kiếm định xông lên giết chết Hỏa Cửu Linh.
Thủ vệ trước điện lập tức ngăn cản: “Dừng lại cho ta.”
Người kia quát lại: “Ngươi cản ta làm gì? Tiện nhân cuồng vọng như vậy, không giết, Tập Tiên Viện còn mặt mũi nào mà tồn tại?”
“Chưởng môn còn chưa lên tiếng, các ngươi ai cũng không được phép làm loạn.” Thủ vệ trước điện lạnh giọng đáp.
“Nhưng…” Vẫn có người tức giận khó bình: “Người kia đang đánh nhau với Chưởng môn trong đại điện, chẳng lẽ còn muốn chúng ta duy trì cung kính với nàng ta?”
Hỏa Cửu Linh thản nhiên nói: “Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên giữ bình tĩnh, bởi vì rất nhanh Chưởng môn của các ngươi sẽ thay người.”
“Ngươi nghe thấy nàng ta nói gì không?”
“Giết nàng ta.”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Thủ vệ trước điện cũng cực kỳ bất mãn với Hỏa Cửu Linh, nhưng Chưởng môn đã dặn, hắn ta không thể chống lại mệnh lệnh: “Nếu ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách ta không khách sáo với các ngươi.”
Hỏa Cửu Linh cười nhạo: “Ngươi nói giống như ngươi đánh thắng được ta vậy.”
Thủ vệ trước điện giận sôi lên, nhưng vẫn cố nhịn, chỉ cảnh cáo một câu: “Ta khuyên ngươi nên yên tĩnh một chút. Nếu Chưởng môn giải quyết được tên tiểu tử kia, ngươi không có chỗ cậy vào, đến lúc đó ngươi phải làm sao bây giờ?”
“Hạ chưởng môn không thể nào thất bại được.” Hỏa Cửu Linh ngạo nghễ nói.
Những người khác sau khi nghe xong, chỉ mỉm cười, hoàn toàn không tin Hỏa Cửu Linh.
Hỏa Cửu Linh cũng lười giải thích, yên lặng chờ đợi cuộc chiến trong điện kết thúc.
Mọi người càng cảm thấy kỳ quái, sau khi một tiếng sấm rền vang lên, bên trong đại điện trở nên yên tĩnh hoàn toàn, vô cùng quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận