Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2730: Giữa ban ngày ban mặt

Trước khi Hạ Thiên xuống núi, đạo đồng áo trắng mà hắn vừa mới thu nhận đến tìm hắn, đưa cho hắn một hạt châu màu trắng.
“Chủ nhân, đây là linh châu ngưng kết trong cơ thể của ta.” Đạo đồng áo trắng trịnh trọng nói: “Chỉ cần ngươi cầm nó chiếu vào trong mi tâm chủ mẫu, ta có thể nhận được tín hiệu, cung cấp linh khí liên tục cho chủ mẫu.”
Hạ Thiên nghe xong, cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy, thuận miệng nói: “Được, ta nhận. Ngươi hãy ở đây tu luyện cho thật tốt đi.”
Đạo đồng áo trắng lại bái Hạ Thiên: “Cẩn tuân chủ nhân dạy bảo, chúc chủ nhân sớm ngày dung hội quán thông Nghịch Thiên Bát Châm, trở thành người đầu tiên độ kiếp phi thăng.”
Hắn rời khỏi Chung Nam Sơn, một đường chạy về phía Bắc.
Hắn đã đến kinh thành không chỉ một hai lần, cho nên hắn rất quen thuộc đường đi, tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ một lát đã đến.
Dinh thự Triệu gia.
Lúc này, trong một gian phòng họp.
Triệu Hiểu Trác đang trò chuyện với Triệu Thanh Thanh, vợ của hắn ta Tần Tiểu Lạc ngồi bên cạnh.
“Thanh Thanh tỷ, tỷ không sao chứ?” Triệu Hiểu Trác nhìn thấy Triệu Thanh Thanh có chút mất hồn, còn có cảm giác không yên lòng, vội hỏi: “Không phải lượng công việc quá nhiều khiến sức khỏe của tỷ không được tốt chứ?”
Triệu Thanh Thanh khoát tay, cười nói: “Ta là đệ tử của Hạ Thiên, cường độ công việc có gấp mười, sức khỏe của ta cũng không có vấn đề gì.”
“Gấp mười thì không đến nỗi.” Triệu Hiểu Trác khẽ cười: “Thật ra, lần này là do cấp trên đưa ra quyết định. Ban đầu, ta muốn xây dựng một bộ môn mới phụ trách những chuyện kia, nhưng cấp trên đã nhận định Thiên Đạo tổ, ta cũng không còn cách nào.”
“Không sao.” Triệu Thanh Thanh lơ đễnh nói: “Trước không đề cập đến ý kiến của cấp trên. Vốn Thiên Đạo tổ cũng đang điều tra, bây giờ được chính thức trao quyền, chúng ta lại càng thuận tiện hơn.”
“Thanh Thanh tỷ, ta thấy tỷ tốt nhất đừng quá bất cẩn.” Triệu Hiểu Trác cau mày, hơi lo lắng nói: “Gần đây, linh khí trong và ngoài nước khá quỷ dị, vì thế hiện tượng siêu tự nhiên sinh ra cũng càng lúc càng nhiều. Cấp trên để Thiên Đạo tổ phụ trách những chuyện này, chỉ sợ bọn họ có dụng ý khác, tỷ nhất định phải cẩn thận ứng đối.”
Triệu Thanh Thanh vẫn không nghe vào, vẫn mỉm cười: “Không sao đâu. Cho dù có người có ý đồ xấu, bọn họ cũng chỉ nhận ác quả mà thôi, không đả thương được Thiên Đạo tổ đâu.”
“Tự tin là chuyện tốt, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.” Triệu Hiểu Trác cảm thấy Triệu Thanh Thanh đã quá khinh thường, một lần nữa nhấn mạnh: “Gần đây có sự kiện U Linh sơn trang, chỉ sợ chúng ta cũng không tiện điều tra. Hiện tượng quỷ dị ở đó đã sớm phát sinh từ sáu bảy chục năm trước, thậm chí còn dùng súng ống đan dược bắn qua. Đáng tiếc cũng không có tác dụng gì. Cho nên nó mới bị phong tỏa. Ta không nghĩ gần đây chúng lại hoạt động tấp nập như vậy.”
“Không sao đâu.” Triệu Thanh Thanh cười nói: “Ta đã tìm được trợ thủ. Đến lúc đó có hắn điều tra cùng với ta, mặc kệ nơi đó có ngưu quỷ xà thần gì cũng không dùng được đâu, tuyệt đối vạn vô nhất thất.”
“Ồ, đã sớm tìm trợ thủ? Thanh Thanh tỷ, tỷ tiến bộ rất nhanh đấy.” Triệu Hiểu Trác có chút hiếu kỳ hỏi: “Nhưng ai mà mạnh như thế, có thể khiến cho tỷ nói ra câu vạn vô nhất thất? Tỷ giới thiệu cho ta biết với.”
Gương mặt Triệu Thanh Thanh hơi đỏ lên: “Không cần giới thiệu, ngươi cũng biết mà.”
“Ta biết? Là ai vậy?” Triệu Hiểu Trác thuộc kiểu dưới đĩa đèn thì tối, nhất thời không nghĩ đến Hạ Thiên, khiến Tần Tiểu Lạc âm thầm đạp chân hắn ta mấy lần.
Triệu Hiểu Trác quay đầu lại nhìn vợ: “Nàng giẫm chân ta làm gì thế?”
Tần Tiểu Lạc im lặng thở dài, lười nói thêm câu nào.
Trong lúc Triệu Hiểu Trác còn đang muốn hỏi, đột nhiên Triệu Thanh Thanh biến mất ngay trước mặt hắn ta, chỉ có thể nghe được một hai tiếng kinh hô.
“Là ai? Tại sao ngươi dám làm loạn ở Triệu gia, ngươi đứng lại cho ta.” Triệu Hiểu Trác đứng dậy muốn đuổi theo, kết quả bị Tần Tiểu Lạc kéo lại.
Tần Tiểu Lạc tức giận nói: “Chàng dừng lại đi.”
“Nàng kéo ta làm gì? Thanh Thanh tỷ rõ ràng là bị ép buộc.” Triệu Hiểu Trác hơi gấp lên, nói với Tần Tiểu Lạc: “Nếu tỷ ấy xảy ra chuyện, ta làm sao ăn nói với Hạ Thiên? Tên sát thần đó cũng chẳng phải người tốt cho lắm.”
“Đầu chàng làm bằng gỗ sao?” Tần Tiểu Lạc thở dài, dùng tay điểm vào huyệt Thái Dương Triệu Hiểu Trác: “Tu vi của chàng và Thanh Thanh, ai cao hơn?”
Triệu Hiểu Trác ngẩn người: “Đương nhiên là Thanh Thanh tỷ, tỷ ấy được Hạ Thiên hỗ trợ. Nhưng như vậy thì sao? Bây giờ tỷ ấy đang gặp nguy hiểm, ta sao có thể ngồi nhìn mặc kệ?”
“Chàng quan tâm làm gì.” Tần Tiểu Lạc nói tiếp: “Chàng cảm thấy Kinh thành này có ai có bản lĩnh lớn có thể bắt Thanh Thanh đi chứ?”
“Hình như không có.” Triệu Hiểu Trác gãi đầu, vẫn không hiểu: “Nhưng chuyện gì đã xảy ra vừa rồi?”
Tần Tiểu Lạc bó tay, đành phải ghé vào tai Triệu Hiểu Trác, nói vài câu.
“A, nàng nói vừa rồi là… Mẹ kiếp!” Lúc này Triệu Hiểu Trác mới hiểu ra, cảm thấy hắn ta đã quá ngu ngốc, âm thầm mắng: “Tên Hạ Thiên chó chết này. Ta đã nhìn thấy qua vô số tên háo sắc, nhưng chưa từng nhìn thấy người nào gấp đến như vậy. Giữa ban ngày mà đã… Vô sỉ, bẩn thỉu, hạ lưu.”
“Không nói hắn, nói chàng đi.” Ánh mắt Tần Tiểu Lạc khẽ đảo, ôm lấy cổ Triệu Hiểu Trác, nhu tình như nước: “Chàng không cảm thấy ban ngày cũng có tình thú khác sao?”
“Này, không phải chứ? Nàng muốn làm gì?” Triệu Hiểu Trác có chút choáng váng.
“Muốn.” Tần Tiểu Lạc nắm tay Triệu Hiểu Trác quay về phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận