Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3322: Bắt đầu việc của chúng ta

“Tiêu gia đều bị điên hết rồi sao?”
Mai Ngạo Tuyết mơ hồ ngồi ở ghế salon trong phòng khách, hoàn toàn nghĩ không ra chuyện gì đã xảy ra với Tiêu gia.
Vừa rồi, Lưu luật sư thay mặt Tiêu gia cảm ơn Hạ Thiên đã giết Tiêu Quân Trạch, hơn nữa con mẹ nó còn tặng năm ngàn vạn đô la để cảm ơn. Càng thần kỳ hơn chính là Tiêu gia chủ chủ động giết chết thành viên cao tầng tổ chức Thiên Mệnh, còn “đưa hàng đến cửa” tất cả các nhà khoa học mà bọn họ đã bắt, mục đích chỉ có một, chính là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với Hạ Thiên.
Thái độ của bọn họ thấp đến mức không thể thấp hơn, cấp bậc lễ nghĩa cũng chu đáo đến mức khiến người ta không còn lời nào để nói.
Cho dù Hạ Thiên từ trước đến nay luôn làm theo ý mình cũng cảm thấy không có lý do gì lại đi gây sự với Tiêu gia. Dù sao, trước mắt Tiêu gia cũng không chủ động trêu chọc hắn và các nữ nhân của hắn.
Tuy nhiên, chính vì không hiểu nên có chút khó chịu.
Sau khi Lưu luật sư đi rồi, ba người Hạ Thiên đều rơi vào im lặng.
“Có bệnh, thật sự là có bệnh.” Mai Ngạo Tuyết càng nghĩ càng giận, nghiến răng nói: “Tiêu gia nhất định đang có âm mưu gì lớn. Bọn họ muốn làm tê liệt chúng ta.”
Y Tiểu Âm cũng cảm thấy không hợp lẽ thường. Nàng nhìn Hạ Thiên, nói: “Chàng có suy nghĩ gì không?”
“Chẳng có suy nghĩ gì hết.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Một đám ngu ngốc mà thôi, có âm mưu quỷ kế gì quan trọng lắm sao? Chúng ta cứ xem nhẹ là được. Lúc này chi bằng đi ngủ một giấc, nàng nói có đúng không, vợ Y Y?”
Y Tiểu m: “….”
“Không được, ta nhất định phải đi điều tra cho rõ ngọn nguồn Tiêu gia, nếu không, ta không thể ngủ được. Hai vị cứ tự nhiên, khoảng hai ngày nữa ta mới về.” Mai Ngạo Tuyết có chút ám ảnh về phương diện này, sau khi tạm biệt Hạ Thiên và Y Tiểu Âm thì bước thẳng ra cửa.
“Bóng đèn đã đi rồi, vợ Y Y, chúng ta có thể bắt đầu.” Hạ Thiên cười nói.
Y Tiểu Âm vẫn còn mơ hồ: “Bắt đầu cái gì?”
“Đương nhiên là bắt đầu việc của chúng ta.” Vẻ mặt Hạ Thiên mong đợi nhìn Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt xinh đẹp hơi phiếm hồng, không khỏi trừng Hạ Thiên một cái: “Bớt suy nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao đi, chàng không nhìn xem bây giờ là lúc nào à?”
“Vợ Y Y, bây giờ là ban đêm mà.” Hạ Thiên phản bác: “Hơn nữa, mấy chuyện này cũng không phải chuyện loạn thất bát tao mà là chuyện đương nhiên.”
“Ta còn phải đi trấn an những nhà khoa học nữa, thuận tiện liên lạc với trong nước, thương lượng làm sao hộ tống an toàn bọn họ trở về.” Y Tiểu Âm cũng không phản ứng yêu cầu của Hạ Thiên, chậm rãi nói: “Ta thật sự không rảnh hồ nháo với chàng đâu. Nếu chàng cảm thấy nhàm chán, chàng có thể một mình ra ngoài chơi.”
Nói xong, Y Tiểu Âm cũng bước ra cửa.
“Haiz, vợ Y Y, tại sao nàng vẫn còn thẹn thùng như thế.” Hạ Thiên đứng im tại chỗ, lẩm bẩm: “Khả năng là vẫn còn làm quá ít, ta nên tiếp tục cố gắng nhiều hơn.”
Cũng may Y Tiểu Âm đã rời đi, không phải nghe mấy lời như thế. Nếu không, nàng cam đoan sẽ giận Hạ Thiên đến mấy ngày, không thèm để ý hắn.
Hạ Thiên từ trước đến nay không hề ép buộc nữ nhân của mình. Nếu Y Tiểu Âm tạm thời không có ý định này, hắn sẽ đi tìm niềm vui khác.
Hơn nữa, mặc dù hắn đã từng ra nước ngoài, số lần cũng không ít nhưng trước đó không phải là làm việc mà là nghỉ ngơi cùng với mấy bà vợ của mình, hắn thật sự chưa từng tự mình đi chơi qua.
Chủ yếu khi đó vợ của Hạ Thiên quá nhiều, hắn cảm thấy nước ngoài cũng chẳng có gì thú vị, càng không có thứ nào khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.
Lúc này, điện thoại của Hạ Thiên bỗng nhiên vang lên.
Hắn móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, phát hiện là một đoạn tin nhắn, là một số lạ gửi đến, bên trên chỉ có một tọa độ.
“Bé ngoan, là ngươi sao?” Hạ Thiên hỏi đối diện một câu.
Điện thoại cũng không trả lời Hạ Thiên, lựa chọn xóa bỏ tin nhắn.
“Thật kỳ lạ, bé ngoan đang giở trò quỷ gì thế?” Hạ Thiên nhếch miệng, nhưng vẫn quyết định đến tọa độ đó xem sao.
….
Pau, phố người Hoa.
Hạ Thiên đứng trước một cổng chào.
Đằng trước là một con đường đèn đuốc sáng trưng, hai bên cửa hàng san sát, người đến người đi, nhìn qua rất phồn hoa.
Gần đó là một rạp chiếu phim và một khu tài chính.
“Ha ha, anh bạn, đừng tìm nữa, đi theo ta.” Trong lúc Hạ Thiên đang mờ mịt nhìn chung quanh, một nam nhân Châu Á mặc áo da quần da tiến lên chào hỏi Hạ Thiên.
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
“Ta tên Lý Kỳ, tất cả mọi người đều là người Hoa, cho nên không cần khách sáo làm gì.” Nam nhân mặc đồ da mỉm cười đắc ý, vô cùng hào sảng nói: “Ngươi nhất định từ trong nước đến đây tìm thân nhân nương tựa đúng không? Nào, ta có đường luồn, bảo đảm ngươi rất nhanh sẽ tìm được.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không có thân thích ở đây, cũng chẳng phải tìm người.”
“Thật sao?” Nam nhân mặc đồ da ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên một chút, cười nói: “Ngươi đừng khẩn trương như thế, ta cũng không phải người xấu. Ta nhìn thấy ngươi đang mơ hồ, nể tình là đồng hương, cho nên ta muốn giúp ngươi mà thôi.”
“Không cần đâu, ngươi tốt nhất cút sang một bên đi, nếu không ta đánh ngươi đấy.” Hạ Thiên ngửi được mùi kẻ nghiện trên người nam nhân mặc đồ da, không kiên nhẫn nói.
Nam nhân mặc đồ da nghe xong, không khỏi nổi nóng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Anh bạn, ngươi nói mấy lời này tổn thương người khác quá. Ta có lòng tốt muốn giúp ngươi, ngươi còn nói mấy lời khó nghe. Trên đời này còn có đạo lý như thế sao? Nếu hôm nay ngươi không xin lỗi ta, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Nói xong, hắn ta móc một con dao túi đằng sau mông, đắc ý lắc lư trước mặt Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận