Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2520: Thanh Phong Sơn xảy ra chuyện

“Vấn đề gì cơ?” Đường Hỏa ngơ ngác, quay đầu nhìn Hạ Thiên, “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Hạ Thiên hỏi lại lần nữa: “Vừa nãy ngươi nói các ngươi từng đến đỉnh Thanh Phong Sơn sao?”
“Đúng vậy, sao hả?” Đường Hỏa cảm thấy có chút không hiểu: “Không chỉ mỗi chúng, mà còn có tổ làm phim của chúng ta, là đi lấy tài liệu.”
“Ngươi xác định là Thanh Phong Sơn?” Hạ Thiên lại hỏi lần nữa, đỉnh Thanh Phong Sơn là nơi trước đó hắn và Thần Tiên tỷ tỷ từng sinh sống, đã sớm bị hắn dùng trận pháp phong bế lại, người bình thường không thể trèo lên đỉnh núi được, ngay cả tu tiên giả không có tu vi Độ Kiếp kỳ thì không thể đánh vỡ được trận pháp.
Đường Hỏa cảm thấy Hạ Thiên có chút quái lạ: “Có gì mà không xác định chứ, đỉnh núi đó đúng là thần bí, quanh năm sương mù bao phủ, nhưng người dân địa phương đã dẫn chúng ta đi quanh đó.”
Mặc dù Hạ Thiên không quá tin thật sự có người trèo lên được đỉnh Thanh Phong Sơn, nhưng trong lòng hắn đã quyết định về Thanh Phong Sơn xem thử.”
Một bên khác Đường Hoả giống như mở máy hát, cứ thế nói liên tục: “Lại nói trải nghiệm này đó đúng là thần kỳ, vốn chỉ muốn đi ra ngoài để thả lỏng chút, thuận tiện chụp phong cảnh, kết quả phát hiện một kiện bảo bối ở trong nhà dân, lão bản của homestay đó nói là nhặt được trên đỉnh núi, còn nói nơi đó có cổ mộ, bên trong cực kỳ nhiều bảo bối.”
“Chúng ta liền chi tiền, bảo hắn dẫn lên đỉnh núi.”
Nghe đến đây, lông mày Hạ Thiên cau lại, vừa có thể xác định người này đang nói láo, vừa biết người này nói thật chỗ nào.
Điều này không mâu thuẫn, đúng là nói vớ vẩn, tất nhiên bởi vì trên đỉnh Thanh Phong Sơn người thường không thể lên được, còn về Dương San là bởi vì năm đó Thần Tiên tỷ tỷ cho phép mới lên đó được, hơn nữa đỉnh núi cũng không có cổ mộ gì.
Nói thật là bởi vì những người này không phải đi Thanh Phong Sơn, mà là đỉnh núi khác, chỉ là bọn họ lầm rằng đó là Thanh Phong Sơn, điều bọn họ trải qua cũng là thật.
Dù thế nào thì Hạ Thiên cũng đã quyết định đến Thanh Phong Sơn xem thử, không còn tâm trạng lãng phí thời gian ở đây nữa.
Bàng Thu Thủy nhìn chăm chú vào gương mặt của Hạ Thiên, quan sát từng biểu cảm của hắn, cực kỳ chuyên chú.
Đường Hoả còn đang nói về trải nghiệm tuyệt vời ở Thanh Phong Sơn, ví dụ như hắn cầu hôn Bàng Thu Thủy ở trước mặt mọi người, sau đó Bàng Thu Thủy xúc động đồng ý với hắn, còn đưa chìa khóa nhà cho hắn.
Nói đến đây, Bàng Thu Thủy cau mày lại, hôm đó đúng là nàng có cùng đám người Đường Hỏa đi Thanh Phong Sơn, nhưng nàng không hề nhớ Đường Hỏa có cầu hôn, bởi vì giữa đường nàng nhận được điện thoại của đồng nghiệp cho nên quay về trường.
Còn về chìa khóa nhà, nàng tuyệt đối không thể giao cho người ngoài, bởi vì chìa khóa nàng còn đang giữ đây, chỉ có thể là Đường Hỏa tự đi đánh.
Đường Hỏa nói đến mức hăng say, hắn nói với Hạ Thiên: “Ta sắp đính hôn với Thu Thủy rồi, tốt nhất là nhưng đừng chen chân vào, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
“Ngươi ra ngoài, lập tức ra ngoài.” Ánh mắt Bàng Thu Thủy nhìn Đường Hỏa lập tức thay đổi, lạnh lùng nói.
Đường Hỏa ngơ ngác nhìn Bàng Thu Thủy: “Thu Thủy, nàng nói gì thế?”
“Ta bảo ngươi cút ra ngoài.” Bàng Thu Thủy tức giận quát lớn, vẻ mặt xinh đẹp cau lại: “Hay là muốn ta động thủ tiễn ngươi ra?”
“Được được, ta đi ngay.” Đường Hỏa có chút sợ Bàng Thu Thủy tức giận, hắn nhanh chóng đứng dậy co rúm đi về phía cửa.
Bàng Thu Thủy nói: “Để chìa khóa lại cho ta.”
“Chìa khóa ở đây.” Đường Hỏa móc chìa khóa từ trong túi áo, có chút không nỡ trả lại cho Bàng Thu Thủy.
“Biến.” Bàng Thu Thủy hừ lạnh một tiếng, Đường Hỏa bị dọa cho vội chạy đi.
Bàng Thu Thủy đóng của lại, tỏ vẻ xin lỗi với Hạ Thiên: “Ngại quá, ta không có quan hệ gì với hắn cả, cầu hôn và đính hôn mà hắn nói đều là giả.”
“Liên quan gì đến ta?” Hạ Thiên thờ ơ nói.
Bàng Thu Thủy cũng không nói thêm chỉ là ánh mắt xinh đẹp vẫn cứ nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
Hạ Thiên chẳng thèm để ý, tính đợi Lam Y Nhân ra rồi nói.
Đợi ở phòng khách một lúc, Lam Y Nhân cuối cùng cũng đi ra, nàng vừa nói vừa cười với Bàng giáo sư, giống như nói chuyện rất vui vẻ.
Bàng giáo sư muốn mời Lam Y Nhân dùng bữa, có điều Lam Y Nhân lại khéo léo từ chối, sau đó nàng dẫn Hạ Thiên rời khỏi đây.
“Bàng giáo sư này có vấn đề.” Chờ đến khi xuống lầu Lam Y Nhân mới nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười hì hì hỏi: “Nàng phát hiện ra vấn đề gì?”
“Cụ thể vẫn chưa phát hiện được, cơ mà cảm thấy không đúng cho lắm.”
Vẻ mặt của Lam Y Nhân có chút nặng nề, “Trên người nàng có cỗ khí tức rất xa lạ, cũng rất quỷ dị, trước giờ chưa từng gặp qua.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Nàng chưa gặp cũng rất bình thường, bởi vì đó là khí tức đến từ dị giới.”
Trong lòng Lam Y Nhân không khỏi bất ngờ: “Khí tức, Hạ Thiên ý chàng là…”
“Đương nhiên không phải, Bàng Thu Thủy đó cũng không phải.” Hạ Thiên lắc đầu, “Chỉ là bọn họ chắc chắn đã từng tiếp xúc với vật phẩm của dị giới.”
Lam Y Nhân và Hạ Thiên vừa lên xe thì điện thoại của Hạ Thiên bỗng dưng vang lên.
Hạ Thiên nhìn thì phát hiện là Dương San điện đến, vậy lên tiếp máy ngay.
Giọng nói của Dương San có chút gấp gáp: “Chồng ơi, chàng mau qua đây đi, hình như Thanh Phong Sơn xảy ra chuyện rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận