Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2313. Bắt bệnh

Trước đây làm tỳ nữ của Y Tiểu m, A Cửu từng tiếp đãi vô số nhân vật có máu mặt, những người này dù biến thái hay kỳ quái đến cỡ nào, ngoài mặt vẫn sẽ duy trì một số lễ phép căn bản.
Người đàn ông trung niên trước mắt này, khoảnh khắc bọn họ vừa bước vào cửa đã chửi ầm lên, tình huống này thật đúng là khá hiếm thấy.
"Cha, bọn họ là bạn ta, tới đây làm khách." Dư Diệu Diệu vội vàng tiến lên mấy bước, đỡ lấy người đàn ông trung niên kia, nhẹ giọng nói bên tai hắn. Người đàn ông trung niên giật mình sững sờ khoảng một hai giây, tiếp tục dùng giọng nói nổi giận đáp: “À, là bạn ngươi hả, vậy thì nhiệt liệt hoan nghênh, ngươi nhớ tiếp đãi cẩn thận đấy."
"Dạ, ta sẽ." Dư Diệu Diệu biết điều gật gật đầu.
Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Được rồi, ngươi đừng để ý, chào hỏi bạn bè đi, đừng để bọn họ cảm thấy Dư phủ không biết đạo đãi khách."
"Dạ, được rồi." Dư Diệu Diệu gật đầu đáp lời một lần nữa. Người đàn ông trung niên rời khỏi cánh tay đang đỡ của Dư Diệu Diệu, xoay người đi lên bậc thang, chậm rãi từ bậc thấp đi lên.
"Các ngươi bỏ qua cho, ông ấy là cha ta, phương diện tinh thần có chút vấn đề, thật ra thì cũng không ác ý."
Dư Diệu Diệu áy náy cười cười với A Cửu cùng Hạ Thiên, nhưng ngay sau đó lại quát người giúp việc bên cạnh: “Còn không mau đỡ cha ta trở về phòng nghỉ ngơi, không biết cha ta không ra gió được sao, lại còn để ông ấy đi ra."
Người giúp việc kia lộ ra biểu tình kinh hoảng, cũng không dám cãi lại, trực tiếp tiến lên đỡ người đàn ông trung niên, mang theo hắn từng bước từng bước trở lên lầu.
A Cửu cũng đã nhìn ra, người đàn ông trung niên này chẳng những có bệnh tâm thần tương đối nghiêm trọng, trên thân thể cũng có bệnh gì đó không tiện nói ra, bởi vì những phần da trên mặt và lộ ra ngoài đều có những vết bầm tím sậm, chẳng qua nàng còn chưa biết tình huống cụ thể, cũng không tiện nói thêm gì.
"Tìm chỗ nói chuyện thoải mái trước đã, hai vị uống gì không?" Dư Diệu Diệu nhìn người giúp việc đưa cha trở về, nhiệt tình dẫn Hạ Thiên và A Cửu dời bước đi về phía phòng khách bên cạnh.
"Cho xin cốc nước lọc là được." A Cửu thuận miệng nói, vừa chỉ chỉ Hạ Thiên,"Hắn cũng giống ta luôn."
Dư Diệu Diệu lườm A Cửu, hơi oán trách nói: “Ngươi nha, ta nói thế nào cũng là thiên kim nhà giàu, ngươi tới nhà ta chơi lại chỉ đòi uống nước lọc, người khác còn tưởng rằng Dư Diệu Diệu ta bạc đãi bạn bè."
Lời tuy nói như vậy, Dư Diệu Diệu vẫn theo ý A Cửu, rót cho nàng và Hạ Thiên mỗi người một ly nước lọc. Sau khi tán gẫu một lúc, Dư Diệu Diệu mới từ từ đi vào chuyện chính, không khỏi buồn rầu nói: “Mới vừa rồi các ngươi cũng thấy đó, trạng thái cha ta không được tốt cho lắm, mấy tháng trước chỉ là bệnh nhẹ, hiện tại bệnh đến ngay cả danh y Tân Cảng cũng bó tay hết cách. Ta biết trong số bạn bè, chỉ có ngươi là hiểu y thuật, ta muốn mời ngươi giúp ta xem một chút, bệnh này của cha ta rốt cuộc là sao."
"Y thuật của ta cũng không tốt như tiểu thư nhà ta, tại sao ngươi không trực tiếp liên lạc tiểu thư nhà ta?"
A Cửu cũng không trực tiếp đồng ý, ngược lại hơi nghi ngờ: “Ta có thể giúp ngươi giới thiệu mà."
Dư Diệu Diệu muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Y tiểu thư là nữ thần y đệ nhất thiên hạ, cái này ta cũng biết. Nhưng ta không thể liên lạc với cô ấy, nguyên nhân ta cũng khó nói rõ được. A Cửu, ngươi bên cạnh Y tiểu thư nhiều năm như vậy, y thuật khẳng định cũng nhận được chân truyền của cô ấy, ta tin rằng ngươi nhất định có thể trị lành bệnh cho cha ta."
"Chuyện này ta không thể bảo đảm, nhưng có thể để ta kiểm tra tình hình thân thể Dư tiên sinh trước không?" A Cửu mơ hồ cảm thấy bệnh của cha Dư Diệu Diệu có chút kỳ quặc, cũng may Hạ Thiên đang ở bên cạnh, trong lòng nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Dư Diệu Diệu trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó nói: “Được, nhưng phải đợi một lát."
"Được thôi." A Cửu không rõ tại sao phải đợi..., nhưng cũng không hỏi nhiều. Đại khái sau nửa giờ, có người giúp việc đi đến, nhẹ giọng nói mấy câu bên tai Dư Diệu Diệu. "Bây giờ khám được rồi, mời hai vị đi theo ta."
Dư Diệu Diệu cười cười với A Cửu, sau đó đứng dậy dẫn đường, ba người rời khỏi phòng khách quay về bậc thang đi lên lầu hai. Thiết kế trong phòng ngủ cũng là phong cách cổ xưa rất đặc biệt, tùy ý trưng bày đồ cổ khắp nơi, thậm chí còn có bình phong tranh chữ vẽ cảnh sông núi, cùng với thư án để văn phòng tứ bảo, nhìn ra được người này còn là một người yêu thích sự phong nhã.
Lúc này, người đàn ông trung niên râu tóc rậm rạp đang nằm trên giường, đắp một cái chăn thật mỏng, vẻ mặt khá bình yên, hoàn toàn không có vẻ tức giận dữ tợn mới vừa rồi.
"Phải cho cha uống thuốc ngủ, nếu không, cha không cho phép người ngoài tới gần." Dư Diệu Diệu nhẹ giọng giải thích với A Cửu và Hạ Thiên, lại nói tiếp: “Cửu Nhi, tất cả trông cậy vào ngươi."
A Cửu gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, đầu tiên là bắt mạch cho cha Dư Diệu Diệu, sau đó lại kiểm tra con ngươi trong mắt, không khỏi lộ vẻ nghi ngờ.
"Cha ta thế nào rồi?" Dư Diệu Diệu sợ quấy rầy đến A Cửu, im lặng đợi một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
"Hơi kỳ lạ, từ mạch tượng mà nói, cha ngươi không có bất kỳ bệnh tật gì, ngược lại còn rất là khỏe mạnh." A Cửu chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định nói sự thật.
Mặt Dư Diệu Diệu lộ vẻ thất vọng: “Quả nhiên là như vậy, những thầy thuốc trước kia cũng nói như vậy. Ta còn mang cha ta đi các bệnh viện lớn kiểm tra toàn thân, họ cũng nói không có bệnh gì cả. Nhưng mà ông ấy cứ mỗi ngày một suy yếu, ta thật sự rất sợ......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận