Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2868: Hạ Thiên, cứu ta!

“Ta và ngươi rất quen sao?” Hạ Thiên hỏi ngược lại một câu.
“Không phải chứ, Hạ Thiên, ngươi có cần mất nghĩa khí đến như vậy không?” Tiêu Diễm Diễm sợ ngây người.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có nghĩa khí cũng sẽ không với ngươi. Ngươi nên biến ra ngoài, đừng quấy rấy thế giới của ta và vợ Tiêm Tiêm.”
“Không được, ta rất sợ chết.” Khóe miệng Tiêu Diễm Diễm vểnh lên: “Vì an toàn cho tính mệnh của ta, ta quyết định đêm nay ngủ ở đây.”
Hạ Thiên trừng nàng: “Vậy thì ngươi sẽ chết ngay lập tức.”
Bạch Tiêm Tiêm không khỏi khuyên giải, nhẹ giọng nói: “Được rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa. Dù sao mọi người cũng một đêm không ngủ cũng không sao, chi bằng chúng ta nói chuyện phiếm đến hừng đông đi.”
Tiêu Diễm Diễm cảm thán nói: “Vẫn Tiêm Tiêm muội muội biết đau lòng người khác thôi.”
Hạ Thiên nhắc nhở Bạch Tiêm Tiêm: “Vợ Tiêm Tiêm, nữ nhân này đã từng leo lên Sương Nguyệt đảo lúc trước, nàng ta không có ý tốt đâu.”
“Này, Hạ Thiên, ngươi đang muốn kiếm chuyện ly gián sao?” Tiêu Diễm Diễm mở to mắt, kích động nói: “Nói thật, ta đến Sương Nguyệt đảo chỉ để du lịch giống ngươi mà thôi.”
“Ta khác.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta vì cứu vợ Y Y, thuận tiện giải quyết luôn âm Hậu lúc nào cũng làm khó nàng ấy và Cửu nha đầu.”
Tiêu Diễm Diễm không khỏi hừ nhẹ: “Còn lâu! Ngươi rõ ràng liên thủ với Ứng Hiểu Nguyệt phá hủy Sương Nguyệt đảo thì có.”
Hạ Thiên nói: “Nữ nhân kia chưa có tư cách liên thủ với ta.”
“Điều này cũng đúng. Hiện tại Ứng Hiểu Nguyệt chỉ là thuộc hạ của ngươi mà thôi.” Tiêu Diễm Diễm có chút thâm ý nhìn Hạ Thiên: “Có đôi khi, càng nhìn ngươi lại càng cảm thấy đáng sợ. Nhìn ngươi bình thường chẳng có gì lạ, nhưng ngươi luôn làm ra những chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng. Mặc kệ nữ nhân lãnh ngạo độc ác như Ứng Hiểu Nguyệt hay là mưu mô thâm sâu như âm Hậu, cuối cùng đều bại dưới tay ngươi. Ngươi quá kinh khủng.”
“Nguyên nhân thất bại của những kẻ ngu ngốc chỉ có một, đó chính là trêu chọc ta hoặc nữ nhân của ta.” Hạ Thiên từ chối cho ý kiến với Tiêu Diễm Diễm, tùy ý nói: “Bằng không, cho dù bọn họ có muốn hủy diệt trái đất, cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
“Cho nên, làm đối thủ của ngươi là một chuyện vô cùng bi ai.” Tiêu Diễm Diễm cảm khái: “Cũng may, sau khi quen biết ngươi ở Sương Nguyệt đảo, ta quyết định làm bạn với ngươi. Cho dù Tiêu gia muốn đối phó ngươi, ta cũng sẽ vô điều kiện đứng về phía ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi còn chưa có tư cách làm bạn với ta.”
“Điều đó không quan trọng.” Tiêu Diễm Diễm tự có cách đối phó. Nàng mỉm cười, nói: “Ta chỉ cần làm bạn với A Cửu, Y Tiểu m, còn có Tiêm Tiêm muội tử là được rồi. Đến lúc đó, nếu ta xảy ra chuyện, ngươi nhất định không thể không giúp.”
“Buồn cười!” Hạ Thiên chẳng thèm để ý đến nàng, trực tiếp nhắm mắt lại.
“Này này, ngươi đừng giả bộ ngủ.” Tiêu Diễm Diễm đẩy vai Hạ Thiên, nhỏ giọng nói: “Ngươi không phải tức giận chứ?”
Bạch Tiêm Tiêm ra hiệu im lặng với Tiêu Diễm Diễm. Mặc kệ Hạ Thiên có phải đang giả bộ ngủ hay không, nếu hắn đã không muốn phản ứng, nàng tất nhiên không để Tiêu Diễm Diễm làm loạn nữa.
“Không có chút sức lực nào.” Tiêu Diễm Diễm cảm thấy chẳng thú vị gì cả.
Bạch Tiêm Tiêm và Tiêu Diễm Diễm cũng không quen thân, hai người cũng chẳng có chủ đề nào để nói.
Không khí trong phòng trở nên lúng túng.
Cũng may đã có người thay hai nàng giải vây.
Người này lại là vị khác không mời mà đế.
Bạch Tiêm Tiêm phát hiện đầu tiên, góc tường bên trái đột nhiên xuất hiện một cái bóng không lớn lắm. Ban đầu nàng không chú ý, nhưng sau khi trong phòng yên tĩnh lại, nàng đột nhiên phát hiện cái bóng có hô hấp, mặc dù rất yếu nhưng lại có tiết tấu.
Hô hấp có tiết tấu cũng chỉ có người phát ra mà thôi.
Bạch Tiêm Tiêm nháy mắt với Tiêu Diễm Diễm.
Tiêu Diễm Diễm cũng không biết là không hiểu hay là nàng ta có cách đối phó: “Ngươi nháy mắt với ta làm gì? Là do ngươi ngứa mắt hay là ngươi muốn nói tại góc hẻo lánh kia có người?”
Bạch Tiêm Tiêm im lặng, đành phải nói: “Có người.”
“Có người hay không, thử một chút sẽ biết.” Tiêu Diễm Diễm bỗng quay người lại, lòng bàn tay xuất hiện hai miếng vàng lá thật mỏng, ném về phía góc phòng.
Đinh đinh.
Hai miếng vàng lá đâm thẳng vào vách tường. Ở đó không có thứ gì cả.
“Xem ra là do ngươi hoa mắt thôi.” Tiêu Diễm Diễm đứng dậy, hai tay thu lấy miếng vàng lá.
Nhưng khi nàng sắp quay người lại, bỗng nhiên có một cái bóng thật mỏng xuất hiện sau lưng nàng. Cùng lúc đó, một thanh trường kiếm dùng tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào hậu tâm của nàng.
“Cẩn thận!” Con ngươi Bạch Tiêm Tiêm co rụt lại, quát lớn với Tiêu Diễm Diễm.
Tinh thần Tiêu Diễm Diễm run lên, chỉ cảm thấy một luồng hàn ý lạnh thấu xương từ xương cụt dâng lên, trong nháy mắt tản ra toàn thân, đến mức cơ thể không cách nào kịp thời phản ứng, đành kêu một tiếng: “Hạ Thiên, mau cứu ta.”
Hắt xì!
Hạ Thiên không khỏi hắt hơi một cái, lười biếng xoay eo, đổi tư thế ngủ tiếp.
Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Diễm Diễm bỗng nhiên cảm giác luồng hàn ý đằng sau lưng nàng lập tức biến mất. Nàng quay người lại, bắn thêm mấy miếng vàng lá, ánh mắt đẹp lạnh lùng nhìn quét qua góc hẻo lánh, nhưng ở đó đích thật không có vật gì khác.
Bạch Tiêm Tiêm cảm nhận một chút, sau đó nói: “Đã đi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận