Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2588: Tiểu Minh ca

“Vân giảng viên cũng không phải là một đối tượng tệ để kết giao.” Hoa Tư Dung đã đưa ra quyết định: “Mặc dù hắn ta hơi thật thà, lại không biết cách giao tiếp, nhưng hắn ta làm người chân thành, thật sự rất đáng quý.”
“Điều này thì đúng.” Thạch Thuần mỉm cười: “Cũng giống như anh rể của ta, tuy không đẹp trai, tính xấu cả một đống nhưng nếu cẩn thận xem lại, vẫn còn một số ưu điểm. Nếu không, tỷ tỷ của ta cũng không lọt vào tay của hắn.”
‘Này, Thuần nha đầu, ngươi muốn bị đánh đúng không.” Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy khó chịu: “Cái gì mà bảo rằng ta không đẹp trai? Ta là đệ nhất soái ca trong thiên hạ. Trên thế giới này chẳng có ai đẹp bằng ta. Ưu điểm của ta có nói ba ngày ba đêm cũng không hết, không cần cẩn thận xem lại.”
“Được rồi, được rồi, ngươi cứ suy diễn, đừng tức giận nữa.” Thạch Thuần giống như đang an ủi một con sủng vật, xoa đầu Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi quả nhiên vẫn tính toán chi li như vậy. Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi. Nếu ngươi không có ưu điểm gì, làm sao có chuyện ta đồng ý làm cô vợ nhỏ của ngươi trong tương lai chứ.”
Hạ Thiên nhếch miệng, bất mãn nói: “Ta còn chưa đồng ý để ngươi làm cô vợ nhỏ trong tương lai của ta.”
“Anh rể, ngươi có muốn kiêu ngạo cũng đừng kiêu ngạo với ta.” Thạch Thuần bày ra vẻ mặt “ta hiểu ngươi từ lâu lắm rồi”: “Thật ra, trong lòng ngươi đã sớm vui như nở hoa. Haiz, tỷ tỷ của ta, còn có Nhụy Nhụy tỷ, tất cả đều bị thái độ này của ngươi lừa.”
“Ta lười so đo với tiểu nha đầu ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Thuần nha đầu, bây giờ chúng ta đi được chưa?”
Thạch Thuần nhìn Hoa Tư Dung: “Chúng ta đưa cô ta về lại đại học Giang Hải đi.”
“Vậy thì đi thôi.” Hạ Thiên một tay ôm lấy Thạch Thuần, một tay khác làm bộ ôm Hoa Tư Dung.
“Khoan đã, để ta ôm cô ta.” Thạch Thuần vuốt tay Hạ Thiên, mỉm cười nắm lấy vai Hoa Tư Dung: “Chị dâu tương lai, phải ủy khuất cho ngươi rồi. Thuật phi hành của ta còn chưa thuần thục.”
Hoa Tư Dung giống như đang nằm mơ, hoàn toàn không biết Thạch Thuần và Hạ Thiên đang nói cái gì: “Mặc dù ở đây hoang vắng, nhưng vẫn có xe qua lại. Chi bằng chúng ta gọi một chiếc xe đi.”
“Không cần thiết phải như vậy.” Khóe miệng Thạch Thuần nhếch lên, lộ ra nụ cười nghịch ngợm. Nàng nắm lấy vai Hoa Tư Dung, bỗng nhiên bay lên, lướt gấp giữa không trung.
“A…” Hoa Tư Dung sửng sốt mất mấy giây. Chờ đến khi tỉnh lại, người nàng ta đã ở giữa không trung, thiếu chút nữa sợ tè ra quần.
Mấy phút sau, Thạch Thuần bay đến một góc nào đó ở đại học Giang Hải, tiện tay ném Hoa Tư Dung xuống đất: “Này, ngươi mất vệ sinh quá đi. Ngươi có biết tiểu bậy là hành vi không văn minh không?”
Hoa Tư Dung cười khổ nằm rạp dưới đất. Cú sốc vừa nãy còn chưa được làm dịu. Ánh mắt nàng ta nhìn Thạch Thuần giống như nhìn ma nữ trong truyền thuyết.
“Này, Tiểu Minh ca, ngươi có ở trường học không?” Thạch Thuần không để ý đến Hoa Tư Dung, móc điện thoại ra gọi: “Ta đã phát định vị cho ngươi rồi, ngươi qua đây một chuyến đi. Ta mang bạn gái đến cho ngươi đấy.”
“Anh rể, tại sao ngươi còn chậm hơn cả ta vài giây thế?” Cúp điện thoại xong, Thạch Thuần quay đầu nhìn Hạ Thiên vừa mới rơi xuống: “Không phải ngươi còn đến chơi đùa với Nhụy Nhụy tỷ, Bối Bối tỷ chứ? Sức khỏe hỏng hết rồi còn gì." Nói xong, cái đầu nhỏ của nàng nghiêng sang một bên: “Khoan đã, chẳng phải cuộc sống về sau của ta sẽ thua thiệt sao? Không được, ta phải đi khuyên bọn họ nên hoạt động ít đi mới được.”
“Ngươi mới là ít đấy.” Hạ Thiên dí vào đầu Thạch Thuần, bất mãn nói: “Thuần nha đầu, ngươi đừng tưởng rằng ta không dám đánh ngươi nhé.”
Thạch Thuần cười hắc hắc, không tiếp tục nói hươu nói vượn nữa.
Mấy phút sau, một người thanh niên mang cặp mắt kính thật dày bước sang bên này.
“Thạch Thuần, sao ngươi lại đến đây, cũng không nói với ta một tiếng.” Người thanh niên đeo mắt kính oán trách: “Nào, ca mời ngươi ăn tiệc.”
“Tiểu Minh ca, ngươi đừng vội, ta muốn giới thiệu hai người cho ngươi làm quen.” Thạch Thuần khoát tay, dáng vẻ như người lớn chỉ vào Hạ Thiên: “Đây là anh rể của ta, Hạ Thiên. Hẳn ngươi đã từng nghe nhắc đến hắn.”
Vân Tiểu Minh ngạc nhiên, sau đó mỉm cười đưa tay với Hạ Thiên: “Ta biết, ta biết, là ông xã của Vân Thanh tỷ. Khi ngươi và tỷ của ta kết hôn, ta còn đang đi học ở nước ngoài, vẫn chưa thấy mặt, thật là đáng tiếc.”
“Còn vị này là Hoa Tư Dung, cũng là lão sư ở trường đại học Giang Hải giống ngươi đấy.” Thạch Thuần chỉ vào Hoa Tư Dung đã chỉnh trang lại quần áo.
Vân Tiểu Minh ngạc nhiên hỏi: “Biết chứ, đương nhiên là ta biết rồi. Hoa lão sư, tại sao ngươi lại đi chung với em gái của ta vậy?”
Hoa Tư Dung mỉm cười xấu hổ, không biết giải thích như thế nào: “Chỉ ngẫu nhiên quen biết mà thôi.”
“Tiểu Minh ca, không phải ngươi nói với ta ngươi thích Hoa tiểu thư sao, cho nên ta đã ra tay giúp ngươi một tay.” Thạch Thuần lười nói nhảm, đặt tay Hoa Tư Dung vào lòng bàn tay Vân Tiểu Minh: “Cô ta đã đồng ý làm bạn gái của ngươi, về sau hai người cố gắng ở chung nhé.”
“A?” Vân Tiểu Minh choáng váng khi hạnh phúc xuất hiện quá bất ngờ.
Lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói không hài lòng: “Hoa lão sư thành bạn gái của tên nhóc này từ khi nào vậy? Tại sao ta lại chưa từng nghe nói qua?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận