Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1902. Bình rượu biết bay

“Đụng mẹ, ai mù ném bình rượu... A...”
......
Tiếng rên thảm thỉnh thoảng vang lên, dẫn tới đám người nhao nhao quay đầu nhìn lại, sau đó, đám người đó đã nhìn thấy bình rượu đang bay trên không trung.
À, nghiêm túc mà nói, thật ra thì không chỉ có bình rượu, còn có từng chai bia, mà lần này bia nện vào trên đầu những người đó, trực tiếp bể tan tành.
Từng người ngã xuống, mà đám người lập tức tìm được kẻ cầm đầu, không ai khác, chính là Hạ Thiên mới đập những người kia bất tỉnh.
“Một đám ngu ngốc, cho là vụng trộm nói xấu vợ của ta, ta sẽ không nghe thấy sao?” Giọng nói lười biếng vang lên: “Nói xấu ta thì có thể, không cho phép nói xấu vợ của ta.”
“Đậu xanh, đây là một tên điên... Á!” Có người thấp giọng chửi mắng, sau đó một chai bia đập vào trên đầu của hắn.
Người đấy có chút phẫn nộ: “Không phải ngươi nói có thể nói xấu ngươi sao?”
“Là có thể nói.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta không nói không đánh ngươi.”
Trong khi nói chuyện, lại một chai bia bị ném ra ngoài, lần nữa nện vào trên đầu người đó.
Á!
Người đấy ngã xuống.
“Chuyện đó, tiên sinh, đây là, đây là bình Whisky đó...” Người phục vụ vừa mới đem rượu ra sắp điên rồi, một rương bia đều bị ném, cũng may còn Whisky.
Nếu như Whisky cũng bị ném ra đập vào người ta, đoán chừng nàng sẽ trực tiếp điên lên.
“Ồ, tốt.” Hạ Thiên cười hì hì, cầm chai Whisky tới, thuận tay mở ra, sau đó rót một ly đưa cho Y Tiểu m: “Tới, vợ Y Y, nàng uống nhiều một chút.”
“Sư huynh, sư huynh, rượu mắc như vậy ta còn chưa từng uống qua, cho ta uống một chút có được hay không?” Lữ Văn ở bên cạnh kích động.
“Được.” Hạ Thiên đổ cho Lữ Văn một chút, ừ, đúng là một chút.
“Chuyện đó, xin hỏi...” Bên cạnh truyền tới một giọng nói.
“A, sao ngươi còn ở đây?” Hạ Thiên ngạc nhiên: “Bộ dạng khó coi như thế, ngươi không phải tự mình chủ động nhanh chóng biến mất sao?”
Người vừa nói chuyện không ai khác, chính là Kim Soái chủ động chạy tới gần Hạ Thiên muốn ngồi chung, mà giờ khắc này, vị đại minh tinh Kim Soái cảm thấy bực bội, đầu tiên là phát hiện danh tiếng của mình còn không bằng một bác sĩ như Y Tiểu m, sau đó lại phát hiện, bây giờ đám người hoàn toàn không thấy hắn tồn tại.
Càng làm cho hắn cảm thấy bực bội là, thế mà có người nói hắn xấu.
Công bằng một chút, không phải hắn không có tóc sao? Không có tóc không có nghĩa là xấu!
“Không phải, cái đó, trước đó tiểu muội muội này nói muốn ký tên sao? Ta, ta muốn hỏi một chút, còn cần ta ký tên không?” Cuối cùng Kim Soái tìm được lý do cho mình.
“Muốn, tất nhiên muốn.” Lữ Văn lập tức hưng phấn: “Ngươi chờ một chút nha, ta đi tìm bút.”
“Không cần, chỗ ta có bút.” Kim Soái vội vàng nói, hắn mang theo trong người, sau đó, hắn lấy ra một tấm danh thiếp, nhanh chóng ký tên, đưa cho Lữ Văn: “Cảm ơn ngươi ủng hộ.”
“Oa, quá tuyệt vời, được ký tên còn có số điện thoại.” Lữ Văn rất vui vẻ, “Cảm ơn Kim Soái, ngươi thật sự rất đẹp trai!”
Nghe nói như thế, Kim Soái lại cảm thấy mình được chữa khỏi một chút, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều: “Cái đó, về sau ngươi có chuyện gì, ví dụ muốn vé vào cửa buổi hòa nhạc thì có thể gọi điện thoại cho ta.”
“Vợ Y Y, nàng nói có phải người này có ý đồ với Văn Văn sư muội hay không?” Hạ Thiên nhìn Y Tiểu m, vẻ mặt thành thật: “Mặc dù dáng dấp hắn rất xấu, nhưng Văn Văn sư muội cũng không đẹp mắt như vậy, hơn nữa còn cảm thấy hắn đẹp trai, điều đó giống như rất dễ xảy ra vấn đề.”
“Ngươi không nói hươu nói vượn sẽ chết sao?” Y Tiểu Âm trừng mắt với Hạ Thiên, tức giận nói.
Sau đó, Y Tiểu Âm quay đầu nhìn Kim Soái: “Kim tiên sinh, cám ơn ngươi ký tên giúp Lữ Văn, hắn ăn nói như vậy, xin đừng quá để ý.”
“Không quan trọng, kỳ thực có thể nhìn thấy Y Tiên tiểu thư, đã là vinh hạnh của ta.” Kim Soái vội vàng nói.
Dừng một chút, Kim Soái lại nói: “Vậy thì, ta sẽ không quấy rầy các ngươi, ta còn có chút việc phải về nhà trước.”
Ban đầu Kim Soái tới nơi đây để thư giãn một tí, nhưng bị Hạ Thiên làm ồn thì có chút buồn bực, hơn nữa còn rất lúng túng, bây giờ, hắn cảm thấy vẫn nên rời đi thì tốt hơn.
Thật ra Kim Soái còn muốn làm quen Y Tiểu Âm một chút, tuy nhiên hắn không có ý đồ gì với nàng ấy, mà cảm thấy quen biết một thần y như vậy thì cũng rất có lợi, nhưng hắn đã hiểu rõ, bây giờ chuyện đó rất nguy hiểm, làm không cẩn thận sẽ bị đánh, hay là bỏ đi, dù sao bây giờ hắn không có bệnh, vì quen biết bác sĩ mà làm cho bản thân thành có bệnh, vậy thì không có chỗ tốt nào.
“Đứng hết lại, ai cũng đừng đi.” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến ngay lúc này: “Nghe nói có người đả thương em trai của ta?”
Theo sau câu nói đó, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đi đến, phía sau hắn, có hai người đi theo, một nam một nữ.
“Vợ Y Y, hai người kia, giống như có chút ý tứ.” Hạ Thiên cười hì hì với Y Tiểu m.
Bạn cần đăng nhập để bình luận