Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3335: Ta chỉ là người bồi ngươi nói chuyện?

Bành.
Cả người gã thanh niên tóc trắng bay rớt ra ngoài giống như đạn pháo, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Hạ Thiên nắm chặt trường kiếm, hơi dùng sức, chỉ thấy trường kiếm nổi lên một vòng ánh sáng đỏ tím. Hiển nhiên lá bùa bên trên sợi xích đã phát huy tác dụng, ngăn cản Hạ Thiên rút trường kiếm ra.
Keng.
Hạ Thiên nhếch miệng, không thèm nhìn lá bùa, dứt khoát rút trường kiếm ra.
Lá bùa trong nháy mắt không lửa tự đốt, biến thành tro tàn.
Từng tầng xiềng xích trở nên mục nát, biến thành một đống sắt vụn.
Két két.
Cánh cửa thanh đồng nặng nề dịch chuyển.
“Làm gì mà ngẩn ra vậy?” Hạ Thiên quay lại nhìn Tào Thiển Thiển đã khôi phục ý thức, kêu lên một tiếng.
Tào Thiển Thiển mờ mịt chỉ vào bản thân: “Ngươi đang nói chuyện với ta?”
“Không phải ngươi thì ai? Nơi này còn người khác sao?” Hạ Thiên hờ hững trả lời.
“Nhưng ta không có ý định vào đó.” Tinh Túc Tiên Tôn mở to mắt, biểu hiện khốn hoặc: “Các ngươi đều là kỳ nhân dị sĩ, bản lãnh thông thiên. Ta chỉ là một người bình thường, ta đi vào làm gì? ’
Hạ Thiên tùy ý nói: “Ngươi không vào, lão Tào mập nhất định sẽ phải chết.”
“A, đúng rồi, ta còn chưa cứu được Lục thúc ra.” Tào Thiển Thiển bừng tỉnh, nhưng rồi lại lộ ra vẻ khó xử: “Nhưng ta cũng không giúp được, gấp cái gì chứ?”
“Ngươi đương nhiên không giúp được gì rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng, tuyệt không khách sáo mà giễu cợt: “Cũng chẳng trông cậy ngươi có thể hỗ trợ được gì.”
Tào Thiển Thiển không hiểu hỏi: “Vậy ngươi cần ta đi theo ngươi vào trong làm gì?”
Hạ Thiên đương nhiên nói: “Bởi vì ta cảm thấy nhàm chán.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi xem ta như người bồi chuyện cho ngươi?” Tào Thiển Thiển cũng biết năng lực của mình, nhưng bị người ta không thèm để ý đến như thế, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Có đi hay không thì tùy ngươi, nhưng ngươi đi theo, ngươi còn có thể an toàn được một chút.” Hạ Thiên nói: “Ở lại bên ngoài, nói không chừng ngươi sẽ bị giết chết bất cứ lúc nào.”
Tào Thiển Thiển hoàn toàn không tin lời nói của Hạ Thiên: “Đi theo ngươi mới nguy hiểm đấy. Mấy năm nay ta làm công ở quán cơm, một chút việc cũng không có. Ngươi mới đến có một lần, quán cơm liền bị phá hủy. Lục thúc không thấy đâu, còn gặp thêm mấy người khó hiểu cộng một đám yêu ma quỷ quái chưa từng nhìn thấy.”
Nếu người ta đã không muốn đi, Hạ Thiên cũng không miễn cưỡng. Dù sao đối phương cũng chẳng phải nữ nhân của mình, cũng chẳng xinh đẹp đến mức khiến hắn động tâm, chỉ là hắn cảm thấy nhàm chán, muốn tìm người tâm sự giết thời gian mà thôi.
Hạ Thiên tiện tay ném thanh trường kiếm xuống đất, chậm rãi bước đến cánh cửa thanh đồng.
“Không phải chứ, đây chính là thần kiếm, ngươi cứ như vậy mà tùy tiện ném đi?” Tào Thiển Thiển tiến lên, muốn nhặt lấy thanh trường kiếm, kết quả nàng phát hiện thanh kiếm quá nặng, nàng hoàn toàn không nhấc lên được, đành phải nói với Hạ Thiên: “Kiếm này là của Tào gia chúng ta, ngươi có thể giúp ta nhặt lên hay không?”
“Có liên quan gì đến ta sao?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu ngươi muốn nhặt thì tự mình nhặt đi.”
Hắn đang định bước vào bên trong cánh cửa, bỗng nhiên một luồng kiếm khí mênh mông nhanh chóng chém đến mặt của hắn.
Hạ Thiên ung dung xoay người, chậm rãi đưa tay đè xuống luồng kiếm khí này.
Keng.
Luồng kiếm khí này hơi hung ngoan. Cho dù bị Hạ Thiên nắm trong lòng bàn tay vẫn không ngừng lắc lư, giống như một con giao long không cam lòng bị người ta khống chế.
Hạ Thiên không kiên nhẫn, tiện tay bóp nát kiếm khí.
“Đứng lại cho ta, ta tuyệt không cho ngươi bước vào cánh cửa đó.” Gã thanh niên tóc trắng quay trở về, nhưng bộ dạng khá chật vật, quần áo trên người rách nát, cái gọi là Thanh Công kiếm cũng bị nứt, chắc chắn đây chính là một thanh thần kiếm giả.
Sau khi quay về, gã thanh niên tóc trắng nhìn thanh trường kiếm trên mặt đất, gương mặt hiện lên sự vui mừng, tiến lên nhặt lấy: “Đây mới chính là thanh thần kiếm Thanh Công mà tổ tiên Tào gia chúng ta đã dùng. Quả nhiên không phải phàm phẩm.”
Tào Thiển Thiển thấy đối phương không tốn chút sức lực nào nhặt thanh trường kiếm lên, không khỏi cảm thán lần nữa. Người này thật sự quá biến thái.
“Ngươi cũng là người hiển tông Tào gia.” Gã thanh niên tóc trắng cầm lấy thần kiếm chân chính, gương mặt khôi phục lại sự ngạo nghễ trước đó, nói với Tào Thiển Thiển: “Ngươi chẳng qua chỉ là một phàm nhân, ngươi mau rời khỏi chỗ này đi, tránh tự dưng gặp phải tai họa.”
Tào Thiển Thiển có chút do dự: “Nhưng Lục thúc ta đã bị bắt ra đằng sau cánh cửa rồi.”
“Mạng là của ông ta, chỉ tổ làm mất mặt Tào gia mà thôi. Ngươi tốt nhất nên thức thời một chút, đừng tự tìm phiền toái.” Gã thanh niên tóc trắng lạnh lùng chế giễu Tào Thiển Thiển một câu, sau đó nhìn Hạ Thiên: “Ta không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào. Nếu không, mặt mũi ẩn tông Tào gia chúng ta biết để đâu?”
Nói xong, có vẻ cảm thấy mình nói chưa đủ nặng, hắn ta lại nghiến răng bổ sung: “Có thanh Thanh Công kiếm chân chính này rồi, nếu ngươi dám bước vào phía sau cửa, ta sẽ dùng kiếm khí phụ thiên Tào gia chém ngươi thành mảnh vỡ.”
Hạ Thiên không thèm quan tâm đến tên ngu ngốc đang ba hoa trước mặt mình, không chút do dự cất bước vào phía sau cánh cửa, còn thuận tay đóng cửa lại.
Một giây sau, Hạ Thiên đột nhiên phát hiện cơ thể của mình bị vỡ thành vô số mảnh, nhưng hắn không thể tránh né. Vỡ vụn không thể phản hồi như vậy, ngay cả hắn cũng không có cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận