Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3034: Hiệp hội thần y

Hạ Thiên không tin cổ trùng nào có thể sống đến vạn năm. Hắn bĩu môi nói: “Cái gọi là cổ hoàng chỉ là một con cổ trùng biến dị sống nhờ cơ thể người khác, có thời kỳ ngủ đông rất dài. Năm sáu chục năm mới tỉnh lại một hai lần. Tuổi thọ của chúng cũng chỉ một hai trăm năm mà thôi.”
“Vậy cũng rất lợi hại rồi.” Triệu Thanh Thanh nói: “Tuy nhiên, đám cổ trùng đó quá lợi hại đi, có thể ký sinh, còn có thể trường thọ, lại còn có được năng lực kỳ lạ. Nếu có người khống chế được rất nhiều cổ trùng như thế, trái đất không phải đều thuộc về người đó sao?”
Hạ Thiên liếc mắt Triệu Thanh Thanh, không lên tiếng.
“Sư phụ, ngươi muốn mắng ta ngốc đúng không?” Triệu Thanh Thanh hiểu rất rõ Hạ Thiên, trong nháy mắt đoán được câu mà hắn không nói ra là gì.
“Ngươi biết thì tốt.” Hạ Thiên mỉm cười nói.
Triệu Thanh Thanh mất hứng, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Sư phụ, ngươi như vậy là không đúng. Ta là đồ đệ ngoan của ngươi, ngươi phải bảo vệ ta nhiều hơn mới đúng, tại sao ngươi luôn mắng ta là đồ ngốc vậy?”
Hạ Thiên thẳng thắn đáp lại: “Bởi vì ngươi ngốc thật mà.”
Nói xong, hắn ôm eo Triệu Thanh Thanh, cười nói: “Nếu không, chúng ta trở về phòng, ta dạy bổ túc cho ngươi.”
“Sư phụ, bây giờ là ban ngày, không tốt lắm đâu.” Triệu Thanh Thanh vừa từ chối lại vừa mời chào, ngượng ngùng nói.
“Haiz.” Triệu Tửu Nhi thở dài. Nếu Triệu Thanh Thanh phạm sai lầm, có thể dùng phương thức làm thêm việc để trừng phạt, tại sao lại để cho một đứa con nít như ta phải ăn cơm chó không thích hợp như vậy.
Triệu Hiểu Trác bước đến, nhìn thấy Hạ Thiên ôm Triệu Thanh Thanh, có chút không nói nổi: “Hạ Thiên, Thanh Thanh tỷ, các ngươi đừng cứ ngày nào cũng dính với nhau như thế, không cảm thấy chán à?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Hạ Thiên khó chịu đáp lại một câu.
Triệu Thanh Thanh cũng nói: “Ngươi không thích thì đừng nhìn, cũng không ai mời ngươi đến nhìn mà.”
“Ta vốn không muốn đến, nhưng ta có một số việc muốn tìm Hạ Thiên thương lượng.” Triệu Hiểu Trác lại càng thêm khó chịu: “Ai biết hai người các ngươi không biết kín đáo, vừa lúc còn có con nít ở đây nữa.”
Triệu Tửu Nhi bình tĩnh nói: “Hiểu Trác ca ca, ngươi đừng nói nữa, ta quen rồi.”
“Các ngươi nhìn đi, Tửu Nhi đã bị ép thành cái dạng gì rồi.” Triệu Hiểu Trác đau lòng muốn ôm Triệu Tửu Nhi, dự định cùng nhau kiểm điểm đôi nam nữ không biết liêm sỉ này.
Hạ Thiên khó chịu nói với Triệu Hiểu Trác: “Thằng ngốc ngươi muốn ăn đòn đúng không? Ngươi đừng tưởng ta không đánh ngươi nhé.”
“Ngươi nói thẳng chuyện gì đi.” Triệu Thanh Thanh cười nói.
“Được rồi, ta chịu thua.” Triệu Hiểu Trác sợ Hạ Thiên sẽ đánh hắn ta thật, bởi vì Hạ Thiên làm việc trước giờ không kiêng kỵ. Ngoại trừ nữ nhân của hắn, những người khác hoàn toàn không có khả năng bởi vì thân thiết mà không ra tay.
“Ta có một thiếp mời, là cho ngươi.” Triệu Hiểu Trác móc một phong thư màu đỏ đưa cho Hạ Thiên: “Ngươi xem qua một chút đi.”
Hạ Thiên không có ý tiếp nhận, trực tiếp từ chối: “Không hứng.”
“Ai gửi thiếp mời vậy? Vì sao lại gửi đến Triệu gia?” Triệu Thanh Thanh đưa tay nhận lấy, sau đó mở ra xem.
“Là một tổ chức có tên là hiệp hội thần y, có thể bọn họ biết Hạ Thiên.” Triệu Hiểu Trác cũng không để ý: “Bằng không, bọn họ cũng chẳng gửi đến đây.”
“Hiệp hội thần y?” Triệu Thanh Thanh nhìn thoáng qua thiệp mời, cũng cảm thấy khá kỳ quái: “Có hiệp hội này sao? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?”
Triệu Hiểu Trác cười đáp: “Ngươi chưa nghe nói qua cũng bình thường thôi, bởi vì nó được thành lập mới mấy ngày trước.”
“Bên trong đều là thần y sao?” Triệu Thanh Thanh có chút buồn cười hỏi thăm.
“Không phải thần y nhưng đều là người muốn trở thành thần y.” Mặc dù Triệu Hiểu Trác không có cơ cấu điều tra mạnh như Thiên Đạo tổ, nhưng đối với mấy loại tin tức phố xá này, hắn ta còn linh thông hơn Triệu Thanh Thanh rất nhiều: “Nếu ta đoán không sai, chắc chắn nó có liên quan đến đại hội thần y sắp tổ chức ở Nam Cương.”
“Đại hội thần y?” Triệu Thanh Thanh kịp phản ứng. Hôm nay nàng từ miệng của Trương Minh Đà biết được chuyện này.
“Người trong hiệp hội, đa số đều là truyền nhân của môn phái y học nào đó.” Triệu Hiểu Trác tiếp tục giải thích: “Trưởng bối trong môn của bọn họ đều có tham gia qua đại hội thần y được tổ chức sáu mươi năm, bốn mươi năm hoặc hai mươi năm trước, sau đó thì không còn nghe thấy tin tức nữa. Cho nên, lần này bọn họ dự định liên hợp lại đến Nam Cương nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta vẫn không cảm thấy hứng thú.”
“Vậy để ta từ chối bọn họ.” Triệu Hiểu Trác tiện tay cầm lại thiệp mời, thấp giọng lẩm bẩm: “Hội trưởng của bọn họ rất đẹp, nghe nói đẹp đến mức không tưởng tượng nổi, vừa lúc ta đang tìm cơ hội trò chuyện riêng với nàng ấy.”
“Khoan đã.” Hạ Thiên bỗng gọi lại Triệu Hiểu Trác, ánh mắt nhìn hắn ta chằm chằm.
“Ngươi làm gì vậy?” Triệu Hiểu Trác giật mình: “Ngươi không phải thích đấu kiếm đấy chứ. Cho dù có, ta không có khả năng đấu kiếm với ngươi.”
“Bớt lộn xộn đi.” Hạ Thiên cắt ngang lời Triệu Hiểu Trác: “Vừa nãy ngươi nói hội trưởng của bọn họ là ai?”
Con ngươi Triệu Hiểu Trác đảo một vòng, đáp lại: “Một nam nhân trung niên cao lớn, thô kệch, người đầy dầu mỡ. Đơn giản là rất xấu, không thể nào nhìn nổi.”
Hạ Thiên bĩu môi, đưa tay ra: “Đưa thiếp mời cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận