Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3139: Ta thật sự có ý đồ xấu

“Ha ha ha ha!”
Giang Vô Cữu ngửa đầu phá lên cười: “Mỹ nhân ơi, ngươi nói chuyện nghe thú vị thật, bổn vương rất thích.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Vương Tiểu Nha mỉm cười.
Giang Vô Cữu không thể chờ đợi: “Tốt, ngươi nói đi, chúng ta so cái gì?”
Đội trưởng hộ vệ sau lưng lên tiếng nhắc nhở: “Tam điện hạ, ngài nên cẩn thận thì tốt hơn. Ba nữ tử này lai lịch không rõ, chỉ sợ có mưu đồ.”
“Biến, nơi này có phần của ngươi nói chuyện sao?” Giang Vô Cữu bất mãn trừng mắt nhìn Đội trưởng hộ vệ: “Cho dù có mưu đồ, mỹ nhân xinh đẹp như vậy thì có ý đồ gì xấu chứ?”
Vương Tiểu Nha nói tiếp: “Không, ta thật sự có ý đồ xấu đấy, không phải trò đùa đâu. Nếu ngươi thua thật, ta sẽ lấy đầu của ngươi.”
“Thật sao? Vậy bổn vương càng thêm mong đợi. Có thể được một mỹ nhân như ngươi lấy đầu, đây cũng là một chuyện may mắn.” Giang Vô Cữu vẫn không cho là thật. Một mặt bởi vì nơi này là Thôn Chu quốc, còn hắn ta là Tam vương tử. Mặt khác bản thân hắn ta là tu tiên giả, cảnh giới còn không thấp.
Vương Tiểu Nha gật đầu: “Ngươi có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn.”
“Nói thẳng đi, so cái gì?” Giang Vô Cữu mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Sở Dao và Khương Thanh Nguyệt: “Các ngươi tiến lên cùng một lúc hay chỉ có một mình ngươi?”
“So thuyền thủy tốc của ngươi đi, cũng đừng phức tạp quá, cứ trực tiếp định vị khoảng cách, ai đến trước thì người đó thắng.” Vương Tiểu Nha chỉ vào Sở Dao: “Nàng ấy sẽ đại diện ba người chúng ta đấu với ngươi. Nếu ngươi thắng, ba người chúng ta đều thuộc về ngươi. Nếu ngươi thua, đầu của ngươi sẽ thuộc về chúng ta.”
Sở Dao nhìn Vương Tiểu Nha, thấp giọng hỏi: “Ngươi đang muốn giở trò quỷ gì thế?”
“Không phải giở trò quỷ, dù sao chúng ta cũng đang rảnh rỗi, bồi tên ngốc này chơi vậy.” Vương Tiểu Nha mỉm cười nói với Sở Dao: “Trước kia không phải ngươi thường xuyên đua xe sao? Hôm nay ngươi bồi tên tiểu tử đó đua thuyền đi. Ngươi sẽ không cho rằng mình sẽ thua hắn ta chứ?”
Sở Dao đương nhiên sẽ không cho rằng nàng sẽ thất bại: “Chỉ dựa vào tên ngốc đó, ta có thể bỏ xa hắn ta mười tám con phố, hắn ta không thể nhìn thấy được khói xe của ta nữa là.”
“Như vậy chẳng phải kết thúc rồi sao?” Vương Tiểu Nha vô cùng tin tưởng Sở Dao: “Ngươi đua xe trâu bò như thế, không có lý gì sau khi tu tiên, ngược lại đấu không thắng mấy chuyện nhỏ nhoi này.”
“Được rồi.” Sở Dao gật đầu đồng ý: “Vậy thì đấu đi.”
Giang Vô Cữu lập tức mừng rỡ: “Quá tốt rồi, lão thiên gia thật sự đối xử không tệ với bổn vương.”
Dường như nhớ ra điều gì đó, hắn ta quay sang dặn dò Đội trưởng cận vệ: “Trương lão tam, bây giờ ngươi trở về giết sạch nữ nhân trong hậu cung của ta. Có hai đại mỹ nhân này rồi, đám dung chi tục phấn đó giữ lại cũng chẳng dùng.”
“Tam điện hạ, cái này…” Vị Trương đội trưởng mở to mắt, thậm chí hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm: ‘Chẳng lẽ Vương phi cũng… Đây chính là con gái của Tể Phụ Vương đại nhân đấy.”
“Đương nhiên giết luôn. Nữ nhân kia ngày nào cũng quản cái này quản cái kia, bổn vương đã sớm phiền chết rồi.” Giang Vô Cữu cũng không cảm thấy lời hắn ta nói có vấn đề gì, ngược lại còn răn dạy thuộc hạ: “Nữ nhi của Vương lão tặc thì không thể giết sao? Chờ bổn vương kế thừa vương vị, người đầu tiên ta làm thịt chính là cả nhà lão tặc này. Con mẹ nó, toàn gia đều là cẩu vật xen vào việc của người khác. Đây là thiên hạ của Giang gia, cần chi đám người Vương gia bọn họ quản rộng như vậy.”
Lần này không chỉ Trương đội trưởng, những người đi theo sau lưng Giang Vô Cữu cũng kinh ngạc. Vương Tể Phụ là trọng thần quyền nghiêng triều chính, trong khoảng thời gian không có quốc vương này, ông ta chẳng khác gì hoàng đế.
Ở trong nước, gần như không người nào dám bất kính với Vương gia. Tam điện hạ dường như càn rỡ quá mức rồi.
Giang Vô Cữu khinh thường, quay lại nhìn Trương đội trưởng, thấp giọng nói: “Nếu ngươi không làm, vậy ngươi chết thay nàng ta đi. Nếu ngươi cảm thấy đáng tiếc, nữ nhân đó thưởng cho ngươi, ngươi chơi chán thì giết cũng được.”
“Rõ.” Trương đội trưởng không còn do dự nữa, ngược lại còn trở nên hưng phấn dị thường: “Đa tạ điện hạ.”
Mặc dù lời nói rất nhỏ nhưng làm sao có thể che giấu được ba tu tiên giả Sở Dao. Vốn bọn họ chỉ cho rằng Giang Vô Cữu là một tên hoàn khố, nghĩ không ra hắn ta còn là cẩu vật không chút nhân tính.
“Hai vị mỹ nhân, bổn vương rất thích các ngươi.” Giang Vô Cữu thậm chí còn có chút tranh công, nói với Sở Dao và Vương Tiểu Nha: “Trước kia, bổn vương tìm được một mỹ nhân mới sẽ trở về giết chết một nữ nhân chơi chán. Nhưng vì hai người các ngươi, bổn vương có thể làm thịt toàn bộ đám hàng nát ở hậu cung. Đây chính là vinh quang vô thượng của các ngươi.”
“Đúng là đầu óc có bệnh.” Sở Dao không chút khách sáo mắng to: “Ngươi xem mạng người như cỏ rác, lại còn nói nhẹ đến như vậy, ngươi thật đúng một chút nhân tính cũng không có.”
“Nhân tính? Ngươi đừng làm rộn.” Giang Vô Cữu cười ha hả, nói với Sở Dao: “Bổn vương nhìn thấy trên người các ngươi có linh khí, hẳn các ngươi cũng là tu tiên giả. Nếu là tu tiên giả, các ngươi cũng nên biết phàm phu tục tử đối với tu tiên giả chẳng qua chỉ là chó rơm mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận