Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4145: Chuyện gì ta cũng có thể đồng ý

“Phong tỏa não vực?” Y Tiểu Âm không khỏi thán phục một tiếng, gương mặt xinh đẹp nhiễm một tầng sương lạnh: “Sử dụng thủ đoạn bá đạo với một đứa bé như vậy, đúng là không còn nhân tính chút nào.”
Tô Bối Bối lo lắng hỏi thăm: “Y Y tỷ, nàng ấy sao rồi?” Ánh mắt Y Tiểu Âm tràn ngập sự phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Có người đã tiến hành phong tỏa não vực của nàng ấy. Chỉ cần nàng ấy vừa nhớ đến một số chuyện, nàng ấy sẽ rơi vào giấc ngủ say vĩnh viễn, biến thành người thực vật, nhưng thống khổ mà nàng phải chịu đựng lại không giảm bớt.”
“Quá tàn nhẫn rồi.” Tô Bối Bối nhịn không được liền mắng: “Là ai làm? Đúng là một chút nhân tính cũng không còn.”
“Ai thuê nàng ta thì chính là người đó làm.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Sắc mặt Hoa Ánh Lục tái nhợt, lẩm bẩm: “m Huyết Thần Sứ không khỏi quá ác độc đi.”
“Chàng mau hỗ trợ, ta không có lòng tin quá nhiều.” Y Tiểu Âm lại châm thêm mấy châm, bỗng nhiên dừng lại, quay sang nhìn Hạ Thiên xin giúp đỡ: “Ta sợ sẽ phá hỏng não của nàng ấy, chàng có thể cứu nàng ấy không?”
Hạ Thiên hoàn toàn không có ấn tượng tốt với thiếu nữ, cứu hay không cứu chỉ nằm trong một suy nghĩ. Chỉ là bây giờ Y Tiểu Âm lên tiếng, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
“Cứu nàng ta cũng được, nhưng vợ Y Y, nàng phải đồng ý với ta một việc.”
Y Tiểu Âm cũng không do dự: “Chàng cứu người trước đi, chuyện gì ta cũng có thể đồng ý.”
“Vợ Y Y, đây là nàng nói đấy nhé, không cho phép đổi ý.” Hạ Thiên nghe xong, ánh mắt sáng lên, cười nói.
Y Tiểu Âm nói: “Ta chưa từng đổi ý.”
“Vậy thì được.” Hạ Thiên gật đầu, giữa ngón tay sáng lên ngân châm, đâm vào đỉnh đầu Đoạn Tư Dung, sau đó thu châm: “Được rồi.”
“Vậy là xong sao?” Tô Bối Bối sửng sốt. Mặc dù trước kia nàng đã nhiều lần chứng kiến Hạ Thiên dùng châm, nhưng lần nào nhìn thấy cũng đều cảm thấy có chút qua loa.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bối nha đầu, ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, không có bệnh gì là ta trị không được. Ta chữa bệnh không cần phải tốn nhiều thời gian và tinh lực. Có thể trị thì trị, không thể trị thì không trị.”
Tô Bối Bối nhìn biểu hiện hống hách của Hạ Thiên, có chút khó chịu: “Nhìn ngươi thổi da trâu kìa.”
“A?” Đoạn Tư Dung mở mắt, bỗng dưng phát hiện đầu của mình không còn đau nữa: “Hình như ta đã tốt hơn rồi, cũng không còn chuyện gì. Chẳng những không đau mà còn tỉnh táo hơn so với trước. Những gì không thể nhớ được cũng đã nhớ ra rồi.”
Hạ Thiên ngạo nghễ nói: “Đương nhiên rồi. Ta là thần y mà, chữa bệnh phải chữa triệt để chứ.”
“Cảm ơn ngươi.” Đoạn Tư Dung lấy lại tinh thần, lập tức nói lời cảm ơn.
Hạ Thiên cũng không tiếp nhận: “Là vợ Y Y nhờ ta cứu ngươi. Theo tính cách của ta, người dám ra tay với ta, ta sẽ xử lý ngay chứ đừng nói cứu mạng.” “Thật xin lỗi.” Đoạn Tư Dung đương nhiên cũng nhớ đến cuyện trước đó nàng ta cùng với người khác đối phó Hạ Thiên. Bây giờ đã tỉnh, nàng lập tức quỳ xuống dập đầu với hắn: “Chuyện lúc trước là ta sai. Mặc dù ta bị người khác che giấu, nhưng xác thực cũng đã tạo thành tổn thương cho ngươi. Bây giờ, ta trịnh trọng xin lỗi ngươi. Nếu ngươi không nhận, ngươi cứ lấy mạng ta để hoàn lại.”
“Ngươi đừng có ăn nói lung tung.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Đám ngớ ngẩn các ngươi không có khả năng tạo thành một chút tổn thương cho ta.”
Y Tiểu Âm trấn an: ‘Ngươi cũng là bị ép buộc mà thôi, việc này cũng không thể trách ngươi được. Bây giờ, ngươi chỉ cần nói ra chuyện mình biết, chỉ có bắt giữ người đứng đằng sau, ngươi mới có thể được giải thoát.”
Đoạn Tư Dung nghiêm túc trả lời: “Ta nhất định sẽ nói ra những gì mà ta biết, không cầu chuộc tội, chỉ cầu có thể yên tâm trước khi chết mà thôi.”
“Yên tâm đi, ngươi sẽ không chết đâu.” Y Tiểu Âm nói: “Hạ Thiên không phải là người tâm ngoan thủ lạt. Hắn chỉ có chút khó chịu mà thôi.”
Lúc này, Hoa Ánh Lục lại nhịn không được mà hỏi Đoạn Tư Dung: “Dung Dung, ngươi còn nhớ là ai đã mang ngươi lên mặt đất không? Là đi từ chỗ nào?” Đoạn Tư Dung nhìn Hoa Ánh Lục, sau đó nhớ lại: “Người mang ta lên chính là âm Huyết Thần Sứ. Hắn ta không lộ mặt thật của mình, lúc nào cũng mặc áo bào màu đỏ che mặt. Tuy nhiên, ta có thể ngửi được mùi trên người hắn ta. Có thể hắn ta sẽ tận lực che đậy, nhưng ta trời sinh mẫn cảm với mùi, vẫn có thể ngửi ra, hơn nữa còn có ấn tượng sâu sắc.”
“Là mùi gì?” Hoa Ánh Lục hỏi tiếp.
Đoạn Tư Dung do dự vài giây, sau đó lắc đầu: “Một loại mùi mà trước giờ ta chưa từng ngửi qua, hình dung không được. Chỉ khi nào ngửi lại được lần nữa, ta mới có thể nói ra được.”
“Vậy các ngươi ra từ đâu?” Hoa Ánh Lục hỏi. “Là từ một động quật.” Đoạn Tư Dung cẩn thận tìm từ: “Là một động quật rất kỳ quái, trên vách tường tràn ngập các hố to nhỏ, trong hố có rất nhiều hài nhi, nhìn qua rất giống tượng điêu khắc, ít nhất cũng có đến mấy ngàn cái.”
Tô Bối Bối suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có phải là Phật quật hay không? Bình thường sẽ cất giữ không ít tượng Phật điêu khắc lớn nhỏ.”
“Cũng có thể.” Y Tiểu Âm gật đầu: “Tuy nhiên, tượng hài nhi để đó là có ý gì?”
Đoạn Tư Dung đáp: “Có thể là hài nhi, hoặc cũng có thể là người lùn hoặc cái gì khác, lúc thì có cảm giác tượng thần, có đôi khi lại cảm thấy giống như là…”
“Giống như cái gì?” Tô Bối Bối hỏi.
Trong ánh mắt Đoạn Tư Dung hiện lên sự sợ hãi khó mà hình dung: “Có chút giống thi thể.” Y Tiểu Âm sửng sốt: “Hơn phân nửa là một ngôi chùa tà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận