Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1656. Xảy ra chuyện

"Cứu mạng...... Ta bị dị ứng với tôm hùm...... A......" Tăng Siêu la hét thảm thiết trên mặt đất, gương mặt của hắn lập tức sưng đỏ, trông chẳng khác gì đầu heo, xem ra thật đúng là bị dị ứng.
"Nhanh lên, mau đưa hắn đi bệnh viện đi!" Ông chủ nhà hàng phản ứng rất nhanh, lập tức gọi hai nhân viên phục vụ ôm Tăng Siêu chạy ra khỏi nhà hàng, tiếp theo đi trấn an các khách hàng khác, "Không có việc gì, không có việc gì, vị khách nhân kia đột nhiên phát bệnh, mọi người đừng hoảng hốt, cứ yên tâm dùng cơm......"
Thật ra thì vẫn có vài vị khách tương đối hốt hoảng, còn có một vài người nhanh chóng đứng dậy rời đi, nhưng bàn của Hạ Thiên hiển nhiên không hề có chút hoảng loạn.
Ngoại trừ Loan Loan, nàng nhìn Kiều Đông Hải: "Cái tên Tăng Siêu kia sẽ không chết chứ? Hình như hắn bị dị ứng rất nghiêm trọng."
"Không sao đâu." Hạ Thiên thuận miệng tiếp một câu, "Tên ngốc kia chỉ có thể biến thành đầu heo, chắc chắn không chết được."
"Nếu Hạ Thiên đã nói không sao, vậy thì chắc chắn sẽ không sao." Kiều Đông Hải vốn dĩ có chút nghi ngờ, mà bây giờ hắn đã hoàn toàn yên tâm.
"Loan Loan, ngươi mau ăn đi, bàn này sắp bị ta ăn xong rồi đó." Lúc này, Lam Y Nhân mới lên tiếng, "Ngươi đừng lo lắng, chồng ta là thần y. Nếu hắn nói không chết được, vậy khẳng định không có việc gì."
"Đúng vậy, ta là thần y giỏi nhất thế giới này." Hạ Thiên nhấn mạnh một chút.
Thần y giỏi nhất thế giới này?
Loan Loan có chút hoài nghi, nhưng nàng không có tiếp tục hỏi.
Thật ra thì Lam Y Nhân không có đặc biệt thích ăn tôm hùm đất, nhưng Loan Loan thực sự rất thích món này, nếu không kế tiếp Loan Loan sẽ không ngừng chiến đấu hăng hái với tôm hùm đất, đến nỗi Hạ Thiên và Lam Y Nhân, trên cơ bản đều đang ăn những món khác.
Mặc dù bọn hắn đã gọi tất cả món ăn trong thực đơn, nhưng cũng may lượng cơm ăn bây giờ của Hạ Thiên và Lam Y Nhân đều rất lớn, đến cuối cùng không có lãng phí, hơn nữa không tốn quá nhiều thời gian.
"Vợ Tiểu Y Y, ngươi ăn no chưa?" Hạ Thiên hỏi rất nghiêm túc.
"Ăn no rồi." Lam Y Nhân cho Hạ Thiên một ánh mắt xem thường đầy kiều mị, nếu nàng ăn nhiều như vậy mà còn chưa no, vậy không phải thành heo sao?
Nhưng một giây sau, Lam Y Nhân lập tức hiểu được tại sao Hạ Thiên lại hỏi như vậy.
Bởi vì Hạ Thiên đã bế nàng lên: "Vậy chúng ta về nhà thôi."
"Ta và vợ Tiểu Y Y về nhà ngủ đây, các ngươi cũng về ngủ đi." Hạ Thiên lưu lại một câu như vậy rồi ôm Lam Y Nhân chạy mất.
Nếu không phải Kiều Đông Hải và Loan Loan còn ở lại, đoán chừng ông chủ nhà hàng sẽ cho rằng bọn họ muốn ăn cơm chùa.
"Ông chủ, tính tiền đi." Kiều Đông Hải rất bình tĩnh, nhanh chóng tính tiền rồi rời đi.
Mà câu nói sau cùng của Hạ Thiên không phải là nói dối, hắn và Lam Y Nhân đã trở lại tập đoàn Thần Y để đi ngủ, mà Kiều Đông Hải và Loan Loan cũng như vậy, trở về nhà ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trong phòng ngủ ở tầng cao nhất tập đoàn Thần Y.
"Chồng à, người ta còn phải đi làm nha." Lam Y Nhân muốn tránh thoát cái ôm của Hạ Thiên, nàng cần phải rời khỏi phòng ngủ tìm một chỗ khác nghỉ ngơi chút, nếu không hôm nay sợ là không có cách nào làm việc được.
"Không sao cả, nàng có thể không đi làm." Hạ Thiên không chấp nhận loại lý do đó.
"Chồng à, anh không đi tìm Bối Bối sao?" Lam Y Nhân bắt đầu dùng Tô Bối Bối để thoát thân.
"Nha đầu kia vừa học được bay, khẳng định đang bay đi đâu chơi rồi." Hạ Thiên thuận miệng nói, đã có vợ Tiểu Y Y ở trong lòng, hắn mới không ngốc đi tìm Tô Bối Bối đâu.
Hiện giờ, nha đầu kia rất keo kiệt, hắn muốn ôm một cái cũng không cho, vẫn là ôm vợ Tiểu Y Y thoải mái nhất, muốn làm gì cũng được.
Lam Y Nhân không còn cách nào, mà điều đó càng khiến nàng kiên định quyết tâm phải đi làm, bằng không thì cuộc sống này thật sự không có cách nào trải qua được.
Lúc này, thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Lam Y Nhân lập tức vui vẻ, vì đây là di động của Hạ Thiên, nàng vẫy tay lấy điện thoại lại rồi nhìn thoáng qua, tiếp đó có chút hưng phấn nói: "Chồng à, Y Tiểu Âm tìm anh đấy!"
Hạ Thiên cầm điện thoại nhìn một cái, phát hiện thật đúng là Y Tiểu Âm gọi điện thoại tới, hắn lập tức tiếp nhận cuộc gọi: "Vợ Y Y, tối hôm qua nàng mơ thấy ta à? Bằng không thì tại sao mới sáng sớm đã gọi cho ta như thế này chứ?"
"Ngươi đang ở Giang Hải đúng không?" Y Tiểu Âm không có trả lời vấn đề của Hạ Thiên, chỉ hỏi ngược lại một câu.
"Đúng vậy, vợ Y Y, nàng muốn qua đây sao?" Hạ Thiên có chút hưng phấn.
Lam Y Nhân há mồm cắn Hạ Thiên một ngụm, quả nhiên là tên biến thái này vẫn thích Y Tiểu Âm hơn.
Đáng tiếc là Hạ Thiên hình như không có cảm giác gì, sau đó Lam Y Nhân phát hiện đây là thời cơ tốt để rời giường, nàng muốn rời khỏi vòng tay của Hạ Thiên, nhưng lại phát hiện mình không cử động được.
"Bệnh viện Y Nhân Các phía bên Giang Hải đã xảy ra chuyện, có bệnh nhân chết ở bệnh viện." Giọng điệu của Y Tiểu Âm vẫn lạnh nhạt như cũ, "Bệnh nhân tên là Tăng Siêu, gia thế bên Giang Hải khá tốt......"
"Tăng Siêu?" Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, "Vợ Y Y, có phải là cái tên kém thông minh tự xưng là Tăng Siêu Nhân kia không?"
"Đúng vậy, nghe nói hắn xảy ra xung đột với người khác ở nhà hàng, bị giội một đống tôm hùm đất lên người, sau đó bị dị ứng......" Y Tiểu Âm nói đến đây thì đột nhiên phản ứng lại, "Người có xung đột với Tằng Siêu chính là ngươi?"
"Ta cũng chưa có xung đột gì với tên ngốc kia, nhưng tôm là do ta hất." Hạ Thiên không phủ nhận, "Nhưng tên đần đó không có khả năng chết được, mặc dù nhìn qua thì có vẻ là hắn bị dị ứng nghiêm trọng, nhưng thật sự sẽ không chuyện nghiêm trọng gì, làm sao lại chết được chứ?"
"Ta cũng không biết nữa, cảnh sát đang điều tra, người của nhà họ Tăng đang náo loạn trong bệnh viện. Dạo gần đây bệnh viện Y Nhân Các gặp rất nhiều phiền phức, nếu có người động tay động chân, ngươi đi xem một chút chuyện này là nhằm vào nhà họ Tăng hay nhằm vào chúng ta." Trong giọng nói của Y Tiểu Âm mơ hồ có một ít mỏi mệt, "Ta còn có việc......"
Nói tới đây, hiển nhiên Y Tiểu Âm đang chuẩn bị muốn cúp máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận