Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3507: Ngươi chôn cùng là đủ rồi

Lão đạo sĩ lôi thôi cũng không trả lời, lưng còng lại chậm rãi bước về phía vườn trà, một lát sau mới quay đầu lại: “A, ngươi nói cái gì? Gần đây ta hơi bị nghễnh ngãng, có chút nghe không được rõ cho lắm.”
“Ta nói lão đầu, ngươi tốt nhất đừng giả bộ trước mặt ta. Lỗ tai của ngươi vẫn còn rất tốt.” Hạ Thiên lườm lão đạo sĩ một cái: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, ngươi có vấn đề hay không, ta liếc mắt một cái là thấy ngay.”
“Ha ha, chê cười rồi.” Lão đạo sĩ lôi thôi lắc đầu, không thể giả điếc, chỉ có thể giả ngu: “Đúng rồi, các ngươi đến vườn trà của ta để làm gì?”
Nhiếp Tiểu Lý thấy lão đạo sĩ chuyển chủ đề, đành phải gác sang một bên: “Chúng ta đến tìm tứ bá gia, chủ yếu là có hai chuyện. Một là liên quan đến Nhiếp gia, hai là liên quan đến vườn trà.”
“Ồ?” Lão đạo sĩ lôi thôi sửng sốt một chút, quay lại nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Vườn trà có vấn đề gì chứ? Lão đạo vẫn thường xuyên kiểm tra mà.”
“Lá trà của ngươi có vấn đề.” Hạ Thiên đi thẳng vào vấn đề: “Hoặc ngươi giở trò quỷ, hoặc ngươi biết ai giở trò quỷ nhưng không muốn nói.”
Lão đạo sĩ lôi thôi do dự một hai giây, sau đó chậm rãi đẩy cánh cổng vườn trà, dẫn Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý vào trong: “Nếu các ngươi không tin lão đạo, để ta dẫn các ngươi đến đó xem.”
“Được, quấy rầy rồi.” Nhiếp Tiểu Lý cũng không khách sáo. Trà ở đây thật sự quá quan trọng, không những là mệnh mạch của trên dưới nhà họ Nhiếp, hơn nữa còn ảnh hưởng đến danh dự trà Hoàng Sơn, không thể có bất kỳ sơ suất nào.
Lão đạo sĩ lôi thôi đến trước cửa phòng của mình, sau đó quay đầu lại dặn dò: “Các ngươi cứ kiểm tra vườn trà, tuyệt đối đừng đến chỗ giếng đan. Ở đó có người đặc biệt canh giữ, lão đạo ta cũng không nói được.”
“Ai canh giữ ở đó thế?” Nhiếp Tiểu Lý nghi hoặc hỏi: “Ta nhớ giếng đó bỏ hoang từ lâu rồi mà. Hiện tại, vườn trà đều được tưới bằng vòi phun tự động.”
“Tộc lão phái người trông coi.” Lão đạo sĩ lôi thôi chậm rãi nói: “Trong phạm vi mấy dặm giếng đan, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào. Nếu vườn trà thật sự có vấn đề, khả năng là do bọn họ lại thăm dò cái giếng.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, không khỏi giật mình: “Thăm dò giếng? Chuyện này không phải phải được toàn tộc bỏ phiếu thông qua mới được làm sao? Hơn nữa còn phải xin chính quyền. Bọn họ đúng là to gan, dám tự mình thăm dò cái giếng?”
Nói được nửa câu, nàng bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, trong lòng dâng lên từng cơn ớn lạnh.
“Lão đạo đã gần đất xa trời, sinh tử cũng đã sớm coi nhạt.” Lão đạo sĩ lôi thôi mỉm cười, nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Nhưng có một số người càng già lại càng không muốn chết. Có không ít bậc đế vương, tướng quân xuất chúng, cao tăng chân nhân theo đuổi trường sinh bất tử, huống chi một đám người trần tục chứ.”
Nhiếp Tiểu Lý lập tức đưa ra quyết định, nói với Hạ Thiên: “Đi, chúng ta qua đó xem một chút.”
“Các ngươi cẩn thận. Nếu ra tay, nhớ gọn gàng một chút.” Lão đạo sĩ lôi thôi nhẹ giọng nhắc nhở: “Cần quyết đoán mà không quyết đoán sẽ trở nên hỗn loạn.”
Nhiếp Tiểu Lý có chút không hiểu với lời nói trước sau mâu thuẫn của lão đạo sĩ: “Tứ bá gia, ngươi không phải không muốn gây ra nhân mạng sao?”
“Bọn họ không thể xem là người.” Lão đạo sĩ lôi thôi nói một cách đầy ý vị sâu xa.

“Ngươi không phải người.”
Nhiếp lão thái thái mở to mắt, hung hăng nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi dám ngăn con gái của ta đằng trước, ngươi quả thật quá súc sinh.”
“Là nàng ta tự xông đến. Người cũng là do ngươi giết, liên quan gì đến ta?” Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng nói.
Vừa rồi, khi hai người giao chiến, Ninh Nhụy Nhụy phát hiện Nhiếp Ngọc Dung vẫn luôn ngó chừng sau lưng nàng, trong lòng đại khái đoán được nữ nhân này muốn đánh lén nàng, vì thế trong đầu đã nhanh chóng có một kế hoạch.
Ninh Nhụy Nhụy cố tình để lộ sơ hở. Đầu tiên là để cho Nhiếp lão thái thái bắt được, sau lưng cũng để trống cho Nhiếp Ngọc Dung.
Nhiếp Ngọc Dung làm sao bỏ lỡ cơ hội này. Nàng ta đang tìm cơ hội giết Ninh Nhụy Nhụy để tiêu mối hận trong lòng.
Tâm niệm vừa động, tất nhiên không kềm nén được. Nàng ta lấy một cây chủy thủ đâm thẳng vào hậu tâm Ninh Nhụy Nhụy.
Tiếp theo, Ninh Nhụy Nhụy nhắm lấy thời cơ, bán một sơ hở, để Nhiếp lão thái thái phản chế nàng, lập tức thi triển sát chiêu.
Một khắc đó, Ninh Nhụy Nhụy sử dụng Phiếu Miểu Bộ lách mình rời đi, để Nhiếp Ngọc Dung thay vào vị trí của nàng.
Răng rắc.
Một tiếng giòn vang, Nhiếp Ngọc Dung ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, đã bị mẹ ruột của nàng bóp nát yết hầu.
Cảnh giới của Ninh Nhụy Nhụy không tính là thấp, chỉ là kinh nghiệm tác chiến không đủ, nhưng sau khi lịch luyện ở bí cảnh Quy Khư, tàn cảnh U Minh, nàng đã sớm xưa đâu bằng nay. Hơn nữa còn học được không ít chiêu thức của Hạ Thiên, đối phó địch nhân đích thật dư xài.
Hai mắt Nhiếp Ngọc Dung trợn lên, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và không cam lòng, nhưng vẫn không cách nào thay đổi được vận mệnh nàng ta chết đi.
“Nhiếp Nhiếp.” Nhiếp lão thái thái bi phẫn đan xen, lập tức tuôn ra sát ý ngập trời: “Hôm nay các ngươi đều phải chết, đừng mong thoát một ai. Tất cả đều phải chôn cùng với con gái của ta.”
“Nàng ta là do ngươi giết, cho nên ngươi mới là người chôn cùng với nàng ta.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Chúng ta không quen không biết, không nên lôi chúng ta vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận