Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3723: Đây không phải bí quyển tu tiên

Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái gọi là giới tu tiên trái đất chẳng qua chỉ là một đám củi mục, không cần thiết phải để ý đến. Năm đó, nếu Cố nha đầu không theo ta, bây giờ nói không chừng còn chưa sờ đến cánh cửa nào cả.”
“Vậy ta cũng là củi mục rồi.” Tề Ngữ Thi mỉm cười đáp lại: “Một đám củi mục liên kết lại cũng rất đáng sợ đấy.”
Hạ Thiên vẫn khinh thường như cũ. Hắn hiển nhiên không thể nào hiểu được cảm giác của kẻ yếu.
“Đừng nói cái này nữa, ai đang giữ lá bùa chìa khóa thế?” A Cửu cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.
Bạch Tiêm Tiêm móc lá bùa từ trong túi quần đưa cho A Cửu: “Cửu tỷ tỷ, lá bùa chìa khóa ở đây này.”
“Ừm.” A Cửu tiếp nhận lá bùa, cũng không do dự, dán thẳng vào đường vân trên cái hộp.
Lá bùa hoàn mỹ dán vào những đường vân, trong nháy mắt hình thành một vệt ánh sáng, đốt sáng toàn bộ cái hộp.
“Mọi người cảnh giác một chút, đề phòng có biến.” Biểu hiện của Tề Ngữ Thi khẩn trương hẳn lên.
A Cửu trấn an: “Dì út, không cần khẩn trương, không có việc gì đâu.”
Cạch.
Rất nhanh, ánh sáng trên cái hộp giảm xuống, nắp hộp từ từ mở ra.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn khe hở cái hợp mở ra, chỉ thấy một luồng khí tức từ bên trong bay ra.
“Đây là khí tức có thể khiến người ta trường sinh bất lão?” A Cửu nghi hoặc lẩm bẩm.
Tề Ngữ Thi lắc đầu: “Cũng không biết nữa.”
Khí tức càng lúc càng đậm, dần dần đến gần cái hộp, tồn tích như sương, giống như khói của một đống lửa mới đốt.
Rất nhanh, đám sương mù đó giống như có linh trí, bắt đầu du động.
“Có chút thú vị.” A Cửu nhìn chằm chằm luồng khí tức, phát hiện nó đang chọn người.
Đúng vậy.
Nó đang chọn người thích hợp trong số những người có mặt.
Không bao lâu sau, luồng khí tức đã bay về phía Bạch Tiêm Tiêm.
“Hạ Thiên, mau ngăn nó lại.” Ánh mắt A Cửu sáng lên, lạnh giọng hô một câu.
“Muốn đánh chủ ý lên vợ Tiêm Tiêm à, ngươi muốn chết.” Hạ Thiên đương nhiên sẽ không để cho loại khí tức không rõ ràng này phóng đến Bạch Tiêm Tiêm, giữa ngón tay hắn sáng lên ngân châm, điểm vào không trung.
Chít chít.
Luồng khí tức quả nhiên ngưng lại, đứng giữa không trung, giống như vật có sinh mệnh, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Bạch Tiêm Tiêm kêu lên: “Thứ này giống như còn sống.”
Luồng khí tức thấy không thể phóng đến Bạch Tiêm Tiêm, nó bỗng dưng rẽ ngang, bay về phía Tề Ngữ Thi.
“Ngươi đúng là không chịu từ bỏ ý định.” A Cửu tức giận, một chưởng vỗ tới.
Chưởng phong lập tức thổi luồng khí tức thành sợi vụn. Nó lại kêu ré lên một tiếng.
Luồng khí tức hai lần gặp khó, quyết định co rút về.
“Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là rùa đen, còn có thể rụt về.” A Cửu cảm thấy buồn cười, mở hết toàn bộ cái hộp ra: “Ngươi có trở về cũng vô dụng thôi.”
Khí tức tiêu tán nhưng một vệt ánh sáng từ trong hộp bắn ra, bay thẳng lên đỉnh núi, muốn xông phá đỉnh núi thẳng tới vân tiêu.
“Đừng phí sức nữa.” Hạ Thiên nhếch miệng, tiện tay bắn ra một cây ngân châm, cố định tia sáng ngay tại chỗ.
Bốp.
Một tiếng vang nhỏ, vệt ánh sáng vỡ nát, tiêu tán giữa không trung.
Lúc này, mấy người A Cửu mới nhìn rõ đồ trong hộp.
Chỉ thấy bên trong hộp là một khối ngọc giản lớn chừng bàn tay, cuộn lại giống như con rắn nhỏ.
Ngọc giản trắng như tuyết, bên trên khắc văn tự tinh mịn, giống như nòng nọc, thỉnh thoảng còn du động.
“Đây là văn tự của nơi nào thế?” Tề Ngữ Thi nhìn chữ bên trên ngọc giản, nghi hoặc không thôi.
A Cửu cũng lắc đầu: “Ta cũng chưa hề nhìn thấy qua.”
Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Hạ Thiên: “Này, ngươi đã nhìn thấy chưa?”
“Cửu nha đầu, ta không phải tên này.” Hạ Thiên lên tiếng, cũng không trả lời câu hỏi của A Cửu.
A Cửu im lặng. Nàng biết tên sắc lang trước mắt lại phạm phải tính khí trẻ con, lúc này đành phải dỗ dành.
“Ông xã, người ta chỉ muốn hỏi một chút, chàng đã nhìn thấy qua văn tự trên ngọc giản này chưa?” A Cửu cố nén khó chịu, phát ra giọng nói khác biệt ngày thường.
Bạch Tiêm Tiêm không biết vì sao lại nổi hết cả da gà. Nàng chưa từng nhìn thấy Cửu tỷ tỷ như vậy, thật là đáng sợ.
Tề Ngữ Thi quay sang chỗ khác, cũng không biết nàng đang có tâm trạng gì.
“Như vậy cũng không đủ.” Hạ Thiên lắc đầu: “Cửu nha đầu, ta giúp nàng nhiều như thế, dù sao nàng cũng phải hồi báo ta chứ.”
A Cửu trợn mắt nhìn Hạ Thiên: “Cái đồ lưu manh ngươi đấy, ngươi còn đang định giở trò gì nữa?”
Hạ Thiên mỉm cười: “Cửu nha đầu, tại sao nàng lại biết ta đang định giở trò?”
“Ngươi cứ tự nhiên.” A Cửu bó tay. Tuy nhiên, nàng cũng đã thành thói quen. Dù sao nàng cũng đã là người của tên sắc lang này, muốn giày vò sao cũng được: “Bây giờ chúng ta đang bàn chuyện chính sự, ngươi mau trả lời ta đi.”
Hạ Thiên nhìn khối ngọc giản, sau đó làm ra vẻ đã hiểu.
Chờ A Cửu không kiên nhẫn thúc giục, hắn mới trả lời: “Chưa thấy qua.”
A Cửu lập tức nổ tung: “Con mẹ nhà ngươi.”
“Tuy nhiên, cái thứ đồ chơi này không phải bí quyển tu tiên.” Hạ Thiên lại bồi thêm một câu: “Bởi vì thứ này không có nửa xu quan hệ với tu tiên, chỉ có thể nói là bí quyển tu ma.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận