Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2301. Kẻ ngu ngốc đều thích làm trò bịp bợm

"Chuyện này còn phải hỏi sao?"
Hạ Thiên làm ra loại ngữ khí ‘đương nhiên’, "Đương nhiên là tên ngu ngốc nhà ngươi rồi."
"Chết đến nơi rồi, còn không dùng não mà nói chuyện như vậy à, thực sự là ngu như bò." Ứng Văn Sơn khá là tiếc rẻ lắc đầu, "A Cửu, con mắt chọn đàn ông của ngươi thực sự là quá kém, vốn dĩ là nể tình thanh mai trúc mã, còn muốn cho ngươi một cơ hội thân cận để gần gũi với ta, hiện tại xem ra là ta đã đánh giá cao ngươi."
"Tưởng bở thì cứ việc tưởng bở, còn nhất định phải nói mình cao thượng tới vậy cơ à." A Cửu khịt mũi coi thường điều này, loại người tự luyến như thế có một Hạ Thiên là đã đủ lắm rồi: "Hắn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng lại không có ngu, ánh mắt của ta cũng chưa bao giờ kém."
Giọng nói của Ứng Văn Sơn dần trở nên lạnh lẽo: "Vậy ta liền giết người đàn ông của ngươi, sau đó mang ngươi đi, ta và cha mẹ ruột của ngươi cực kì nhớ nhung ngươi."
"Toàn quản chuyện không đâu chính là câu dành cho loại người như ngươi." A Cửu cũng hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp nói với Hạ Thiên: "Ta ghét loại người này nhất, chàng mau đi đánh hắn một trận, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng."
Hạ Thiên cười hì hì, cò kè mặc cả nói với A Cửu: "Cửu nha đầu, đánh với hắn cũng được, chỉ là chẳng phải nàng nên cho ta một ít phần thưởng sao."
"Chàng, tên háo sắc này." A Cửu nhỏ giọng mắng một câu, sau đó nói: "Nói chung chàng làm nhanh lên, bây giờ ta hơi buồn ngủ rồi, từ lúc xuống máy bay đến giờ, còn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, chàng đừng làm trễ nãi thời gian ngủ của ta."
Hạ Thiên có chút không hiểu hỏi: "Tối hôm qua không phải đã nghỉ ngơi rồi sao?"
"Cái đó cũng có thể gọi là nghỉ ngơi à?" A Cửu tức giận trừng Hạ Thiên một cái, mình rõ ràng là bị tên khốn này dằn vặt cả một buổi tối.
"Chồng của ngươi giờ đã bị ta khống chế, chỉ sợ hắn đã bó tay chịu trói." Ứng Văn Sơn khẽ cười một tiếng, "Ta cho ngươi thêm một phút để cân nhắc, nếu như không đáp ứng, vậy ta liền giết hắn."
"Ngươi giết được thì giết nhanh lên chút." A Cửu thản nhiên nói: "Chỉ sợ ngươi không giết được, sau cùng còn phải quỳ xuống cầu hắn tha cho."
Ứng Văn Sơn cười nhạo không ngớt, lạnh lùng nói: "Ta quỳ xuống xin tha hả? Hai vị còn chưa hiểu tình cảnh của mình à? Tính mạng của hai người các ngươi hiện giờ đang nằm trong tay ta, ta muốn ai chết, thì người đó phải chết, một tí may mắn cũng sẽ không có."
"Thủ đoạn của loại người như ngươi, không có tác dụng với ta đâu." Hạ Thiên lười biếng nói: "Trước đó gặp được mấy tên ngu, chơi trò hề này còn giỏi hơn ngươi gấp trăm lần, sau cùng vẫn là bị ta giết chết." Lời này nói không sai, khoảng thời gian đó hắn và Ninh Nhụy Nhụy ở trong cung điện dưới đáy biển từng đụng phải mấy người và quái vật sử dụng cái bóng để tiến hành công kích, cuối cùng đều bị Hạ Thiên giải quyết.
“Chém gió tung trời." Trên mặt Ứng Văn Sơn mang theo vẻ trào phúng, "Môn công pháp này là công pháp độc nhất của


Thiên Cung


, bất cứ ai khác đều không thể biết được, chớ nói chi là còn lợi hại hơn ta. Ta thấy ngươi sợ thì có, cho nên mới ăn nói linh tinh."
"Ta chưa bao giờ chém gió, dù sao ngươi ở lại đây một hồi là biết, trò hề này chả có tí tác dụng gì." Hạ Thiên bĩu môi, lộ vẻ phản bác.
"Vậy ta liền xem thử ngươi giãy giụa ra sao." Thân hình của Ứng Văn Sơn dần dần biến mất trong bóng tối, "Ảnh Triều, nuốt trọn hắn cho ta."
Trong bóng tối, tự dưng gió nổi lên, tựa hồ có đại triều cuồn cuộn từ đằng xa ào ào kéo tới.
Chỉ trong nháy mắt, A Cửu còn tưởng rằng bản thân nàng đứng ở bờ biển, trước mặt hình như có những con sóng cao mấy trăm thước đang lũ lượt kéo tới.
"Thực sự không thể hiểu nổi, tại sao bọn đần đều thích làm đống trò bịp bợm vô dụng như vậy." Hạ Thiên không thèm nhìn hắc triều cuồn cuộn, thân hình lóe lên giống như bóng ma, thời điểm xuất hiện lại, trong tay liền bóp lấy cái cổ của Ứng Văn Sơn.
Hắc triều đầy trời trong nháy mắt tiêu tán, lộ ra ánh đèn sáng rực cả gian phòng.
"Ngươi, ngươi làm sao có thể... Ta thế mà thua ư?" Trong mắt Ứng Văn Sơn vô cùng kinh hãi, hiển nhiên không thể tin được cảnh tượng trước mắt, cũng không tiếp nhận được thất bại của mình.
"Xong xuôi rồi sao?" A Cửu cũng có chút thất vọng, còn tưởng rằng sẽ là một trận quyết đấu cực kì gay cấn, kết quả còn chưa tới một giây liền kết thúc, quả thực là chưa đã mắt chút nào.
Vẻ mặt của Hạ Thiên vô tội: "Cửu nha đầu, không phải ngươi bảo ta nhanh một chút sao?"
"Thả ta ra, vừa nãy ta chỉ là chưa phòng bị." Ứng Văn Sơn giãy giụa nói: "Bằng không ta không thể nào thua trước ngươi, có ngon thì quyết đấu công bằng xem nào, ngươi đừng dùng loại thủ đoạn hèn hạ đó nữa."
"Đầu óc của tên đần nhà ngươi có vấn đề à." Vẻ mặt của Hạ Thiên khinh bỉ nhìn Ứng Văn Sơn, "Chúng ta cũng không phải thi đấu, mà là tên ngu ngốc nhà ngươi chạy đến gian phòng của Cửu nha đầu để quấy rầy bọn ta, không trực tiếp đánh ngươi chết, ngươi nên cám ơn trời đất."
Ứng Văn Sơn cũng ngậm miệng không nói gì, chỉ là hắn thực sự không cam lòng về thất bại này, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn cảm thấy rằng coi như mình không phải là đệ nhất thiên hạ, thì chí ít cũng là cao thủ số một số hai, kết quả lại bị một tiểu tốt vô danh hành hạ, nỗi nhục này quả thực là để hắn vô cùng mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận