Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2790: Kiếm khôi

Trong quán trọ có không ít người, cùng với thực khách đi qua đi lại, cả đám ồn ào trào phúng Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương, ngôn từ cũng càng lúc không nghe nổi, thật sự khó mà lọt tai.
Kiều Tiểu Kiều không để ý những lời ô uế này, nàng chỉ thản nhiên nói với Cố Hàm Sương: “Sương Sương tỷ, đừng quá nghiêm túc, tùy tiện cho hai ba nhát là được.”
Đám người vây quanh nghe thấy Kiều Tiểu Kiều nói khoa trương như thế đồng loạt ôm tay, vẻ mặt nở nụ cười xem kịch.
“Phanh!”
Bỗng dưng một tiếng kiếm gào thét vang lên, chấn động đến mức đám người không khỏi bịt tai lại.
Cố Hàm Sương mặt không cảm xúc cầm lấy kiếm quyết, khống chế kiếm rút khỏi vỏ, kiếm khí giống như rồng xuất vực sâu hàn quang lóe lên.
Tất cả mọi người ở trong kiếm xá đều bị một kiếm chói lọi này làm cho khiếp sợ, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi.
Kèm theo nó còn có một cỗ linh áp khủng bố như hàng ngàn ngọn núi đè nặng vào lòng người quan khách, khiến bọn họ ngột ngạt muốn chết.
“Được rồi.” Chưa đến nửa giây, Cố Hàm Sương vẻ mặt lạnh tanh thu kiếm vào vỏ.
Quần chúng vây xem lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa đợi bọn họ hòa khí thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho há hốc mồm.
Trong đại sảnh, khối Huyền Bá Nham vạn năm được gọi là Huyền Thiết không cách nào phá hủy vậy mà bị chém thành ba mảnh.
Đây là linh áp kinh khủng cỡ nào chứ?
Đây lại là kiếm thuật khủng bố cỡ nào?
Đầu óc tất cả mọi người đều trôi nổi một câu hỏi: Hai nữ tử này rốt cuộc từ đâu đến thế?
Đáng tiếc Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương sẽ không cho bọn họ đáp án, các nàng cũng lười giao tiếp với bọn họ.
Nếu Cố Hàm Sương đạt được tư cách vào ở, mặc dù chưởng quầy còn chìm trong kinh hãi nhưng vẫn nhanh nhẹn xử lý thủ tục vào ở của hai nàng, còn gọi thêm một thị nữ dẫn các nàng đến phòng.
Còn về vị võ sĩ thay Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương lái xe thì hắn tự có sắp xếp, hoàn toàn không ở trong kiếm xá.
“Chưởng quầy, hai nữ nhân đó rốt cuộc là ai?”
“Kiếm thuật lợi hại như vậy, có thể chém bia đo lường thành một đoạn, đúng là chưa từng nghe qua.”
“Bọn họ ở phòng nào thế, mau nói đi, Long Sơn Khoái Kiếm ta tý nữa sẽ gặp các nàng!”
“Long Sơn Khoái Kiếm các ngươi là cái thá gì, Thanh Long Kiếm Hào ta mới xứng giao thủ với bọn họ.”
“Cút hết đi, ta chính là thiếu chủ của Danh Kiếm Sơn Trang, phải là ta tới…”
“…..”
Trong lúc nhất thời, đám người vốn xem náo nhiệt lại bắt đầu tranh cơ hội tỷ thí với hai người Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương, đương nhiên bọn họ không suy nghĩ đến vấn đề các nàng có đồng ý hay không.”
“Chư vị, xin lỗi.” Chưởng quầy vẫn là người tương đối có nguyên tắc, hắn từ chối hết đám người này: “Quy định của kiếm xá chắc các ngươi cũng biết, tuyệt đối không để lộ bất cứ thông tin nào của khách nhân.”
“Nếu như các ngươi muốn tỷ thí với hai vị cô nương kia, vậy thì hạ chiến thiếp, xem các nàng có đồng ý ứng chiến hay không.”
“Được, ta đến trước.”
“Mày là cái quần què gì, bản công tử phần tiếp theo.”
“Thiên Long kiếm sư yêu cầu đối chiến với hai vị cô nương!”
“Ta, Lý thiên của Đằng Vân Kiếm Tông đến chiến!”
Rất nhanh, người muốn hạ kiếm thiếp lại bắt đầu cãi nhau.
“Phốc, phốc, phốc!” Đúng lúc này, bỗng dưng có mấy người vô cớ ộc máu, sau đó ngã lăn xuống đất, mặc dù không có ai chết, nhưng gân cốt toàn thân lại vỡ vụn hết.
Đại sảnh ầm ĩ náo nhiệt bỗng dưng xuất hiện sự im lặng quỷ dị, mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Những người này hình như vừa nãy bất kính với hai vị cô nương kia.” Bỗng dưng có người nghĩ ra gì đó, không khỏi lên tiếng nói.
“Nói vớ vẩn gì đấy.” Lập tức có người lên tiếng phản bác.
Suy cho cùng Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương đã rời khỏi được một lúc, sao có thể là các nàng hạ thủ được.
“Một đám đần, đây là tàn dư của kiếm khí.” Bỗng dưng có vị cẩm y công tử từ trên lầu bước xuống, vẻ mặt nở nụ cười khiêu khích: “Nếu như không phải vừa nãy vị cô nương kia hạ thủ lưu tình, các ngươi chỉ sợ đã chết rồi, còn dám ở đây khua môi múa mép.”
Hắn vừa dứt lời, đám người ở hiện trường đều toát cả mồ hôi.
“Ngươi là Tiêu Thính Vũ, Tiêu công tử của Trảm Long Thần Kiếm!” Có người nhận ra cẩm y công tử trước mặt, thế là hét lên: “Ngươi tới tham gia đại hội Thính Kiếm sao, nghe nói ngươi bế quan luyện ra một thức kiếm ý, chắc chắn có tham vọng với kiếm khôi lần này là thật sao?”
Cẩm y công tử nở nụ cười tự đắc, vô cùng kiêu ngạo nói: “Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”
Trong đại sảnh lại vang lên từng trận ầm ĩ, không biết qua bao lâu liền quên sạch sành sanh chuyện trước đó.
Một bên khác, Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương đi theo thị nữ đến một tòa viện độc lập, hoàn cảnh cực kỳ thanh u tao nhã, nhìn ra được bất kể là bố trí hay kết cấu đều hao tổn tâm tư, hơn nữa xung quanh còn có kết giới ngăn cách, sẽ không bị người nhìn trộm.
“Đây là hoa di Thiên Hương, hai vị khách nhân có thể yên tâm ở đây.” Thị nữ vô cùng cung kính nói.
“Hoàn cảnh không tồi, đây là thưởng cho ngươi.” Kiều Tiểu Kiều gật đầu, tiện tay ban thưởng cho thị nữ một xấp vàng lá.
Thị nữ vô cùng vui mừng, nàng kích động nhận lá vàng: “Hai vị khách nhân có yêu cầu gì cứ kêu ta, ta là Thu Tuyết.”
“Được, nơi này tạm thời không có việc của ngươi.” Kiều Tiểu Kiều bình tĩnh xua tay.
Sau khi thị nữ đi khỏi, Kiều Tiểu Kiều liền ngồi xuống xích đu trong viện Thanh Đằng, nàng bắt chéo đôi chân rồi nói với Cố Hàm Sương: “Sương Sương tỷ tỷ, vừa nãy ngươi tức giận sao?”
“Bọn họ mắng ngươi.” Cố Hàm Sương thản nhiên trả lời.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười, lại nói với Cố Hàm Sương: “Cũng mắng ngươi mà.”
“Ta, ta từ nhỏ tu đạo, đã sớm không quan tâm rồi.” Cố Hàm Sương hơi lắc đầu, “Nhưng mắng ngươi thì không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận