Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3538: Cho đến nay ta vẫn còn sống

“Tình huống này là gì vậy?”
Hoảng hốt, Ninh Nhụy Nhụy phát hiện nàng đang ở trên đỉnh Hoàng Sơn.
Điều kỳ lạ là, bên cạnh nàng không có ai khác. Hạ Thiên, Nhiếp Tiểu Lý và khỉ tóc vàng không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ có một người mặc áo bào kín, góc áo có thêu hoa văn hình đám mây, không nói một lời đứng giữa không trung.
“Đây là huyễn thuật?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn chung quanh, cảm thấy tình huống này không giả. Bởi vì nàng thậm chí nhìn thấy mây mù bên dưới cùng với biểu hiện trên mặt của các du khách.
Nếu như nói không phải huyễn thuật thì không cách nào thuyết phục được.
Vừa rồi nàng còn đang ở trong lòng đất Hoàng Sơn, chỉ trong chớp mắt đã đến giữa không trung, làm sao mà có khả năng?
“Cô nương này, chúng ta ngày xưa không thù không oán, hiện tại cũng không oán không thù, chỉ cần ngươi đồng ý rời khỏi lòng đất, rời khỏi Hoàng Sơn, ta có thể thả ngươi đi.” Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây lạnh nhạt nói.
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười nhìn người này, cười hỏi: “Đã đến đây rồi, nếu là ngươi, ngươi lựa chọn rời đi sao?”
“Đúng.” Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây gật đầu: “Không có gì quan trọng hơn mạng sống. Xuống thêm chút nữa, các ngươi chắc chắn sẽ phải chết.”
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, thành thật trả lời: “Thật ngại quá, không có chuyện đó đâu. Hơn nữa, cục diện chắc chắn sẽ phải chết ta trải qua rất nhiều lần, và cho đến nay ta vẫn còn sống.”
“Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách ta.” Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây than nhẹ một tiếng, trong giọng nói có chút tiếc hận, hiển nhiên hắn ta không muốn tạo ra sát nghiệt.
“Ta ngược lại rất hiếu kỳ, các ngươi có danh xưng Hoàng Sơn Tam Tuyệt, các ngươi hẳn là người Hoàng Sơn?”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Đám người kia rõ ràng đang làm chuyện tổn hại linh mạch dưới chân núi, di hại vô tận, bất luận sông núi, cảnh trí hay người thú cầm đều sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Các ngươi chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn hỗ trợ, thật khiến người ta nghĩ không ra.”
Giọng nói nam nhân mặc áo thêu hình đám mây bỗng nhiên lạnh lại: “Ta không cần phải giải thích điều này với người ngoài như ngươi.”
“Ngươi đương nhiên không cần giải thích với người ngoài, nhưng chỉ sợ ngươi không cách nào giải thích với chính mình.” Ninh Nhụy Nhụy cũng chẳng cảm thấy hứng thú đối với tao ngộ của bọn họ, chỉ thuận miệng thăm dò mà thôi.
“Nhiều lời vô ích, so tài xem thực hư thôi.” Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây hất áo bào, trong nháy mắt đã đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, song chưởng như ảnh chộp về phía ngực nàng.
Ninh Nhụy Nhụy cau mày, không thể không lui lại mấy bước, tránh đi mấy chưởng này.
Nhưng không nghĩ đến nam nhân mặc áo thêu hình đám mây lại như ảnh tùy hình, trực tiếp theo sau.
Phiếu Miểu Bộ là thân pháp thông dụng của Phiếu Miểu Tiên Môn, giới hạn trên cực cao và giới hạn dưới cũng cực thấp, đệ tử bình thường có thể sử dụng, ngay cả tu tiên giả cao giai như Nguyệt Thanh Nhã, Vấn Thiên Quân cũng có thể dùng.
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy chỉ mới học nhưng ứng phó cao thủ trên trái đất cũng đủ dùng.
Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây luôn cùng tiến, cách Ninh Nhụy Nhụy cũng chỉ một hai bước, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi theo.
“Luận thân pháp, ngươi không sánh bằng ta.” Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây kia ngạo nghễ nói: “Ta học chính là Vạn Lý Ngưng Vân Công, bên trong ý cảnh biển mây này, không ai có thể nhanh bằng ta, cũng không có ai thắng được ta.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Chờ ngươi nhanh hơn ta thì hãy nói khoác.”
“Ban đầu, ta niệm tình ngươi là nữ, cho nên mới nhường ngươi ba phần.” Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây nói một câu, rất nhanh mất kiên nhẫn: “Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, vậy để ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”
Nói xong, hắn ta bỗng dưng ngừng lại, song chưởng vẽ một vòng tròn trước ngực, vận khởi khí kình hét lớn một tiếng: “Mãn thiên vân bất động.”
Ninh Nhụy Nhụy ngưng thần nín hơi, nhấc lên mười hai phần cảnh giác.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy một luồng khí kình vô hình khuếch tán khắp thiên địa, biển mây ngưng tụ, gió cũng bất động.
Thế giới này dường như bị đóng băng, ngay cả thời gian cũng không lưu chuyển nữa.
“Sao?”
Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Khi lấy lại tinh thần, nàng phát hiện tay chân của mình không thể động đậy, bắt đầu hư hóa, giống như một đám mây mù.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi đồng ý rời khỏi Hoàng Sơn, bây giờ ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Cơ thể nam nhân mặc áo thêu hình đám mây như mây mù tiêu tán, rồi lại ngưng thực trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, khoát tay ngưng kết ra một thanh trường kiếm màu trắng: “Nếu không, ta lập tức chấm dứt tính mạng của ngươi. Cô nương, không cần thiết phải phạm sai lầm.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh nhạt, thậm chí còn mỉm cười: “Ngươi không cảm thấy ngươi không để ý đến điều gì sao?”
“Cô nương, mấy lời nói lừa dối cấp thấp này hoàn toàn vô dụng đối với ta…” Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây còn chưa nói xong, một thanh trường kiếm màu trắng xuyên qua ngực của hắn ta.
Hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua, giọng nói lãnh đạm: “Vô dụng thôi, đừng uổng phí sức lực nữa.”
“Thật sao?” Ninh Nhụy Nhụy cười khẽ, lập tức đưa tay bắt lấy mũi kiếm của nam nhân mặc áo thêu hình đám mây, thản nhiên nói: “Thật ra, ta cũng có mây, còn cao cấp hơn của ngươi.”
Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây còn đang định nói điều gì đó, bỗng nhiên có bảy tám kiếm ảnh chém tới, chém hắn ta thành mảnh vỡ.
Bảy tám kiếm ảnh ngưng tụ thành một kiếm hoàn, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay của Ninh Nhụy Nhụy.
“Lưu Vân Thiết Nhận còn lợi hại hơn mấy đám mây giả của ngươi nhiều.” Ninh Nhụy Nhụy nắm chặt kiếm hoàn, lạnh nhạt nói.
Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây lui lại mười mấy mét, một lần nữa ngưng thực cơ thể, nhưng ngực đã rịn máu, hiển nhiên một kiếm vừa rồi của Ninh Nhụy Nhụy đã tổn thương bản thể của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận