Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4143: Bên trong đầu của ngươi chỉ toàn thứ đó thôi sao?

Y Tiểu Âm không thèm để ý: “Thật ra ngươi nói cũng không sai. Năm đó, có một số chuyện mà ta làm có thể nói là dối trá.”
Hạ Thiên nói: “Vợ Y Y, đây là chuyện do âm Y Môn bức nàng làm, không liên quan gì đến nàng.”
“Không, có liên quan chứ.”
Y Tiểu Âm lắc đầu: “Cho dù có bị ép buộc, nhưng sự việc từ đầu đến cuối đều do ta làm. Ta có thể không làm, nhưng là ta khiếp nhược, nhượng bộ, đích thật đã tạo thành một số hậu quả. Cho nên, từ đó về sau, ta có một suy nghĩ, đó chính là tận lực cứu những người có khả năng còn cứu được.”
Tô Bối Bối nghe xong, im lặng không nói.
Nàng bội phục quyết định của Y Tiểu m, nhưng lại cảm thấy mấy chuyện này làm tốn công mà không có kết quả.
“Chàng nhìn đi, nàng ấy thật ra có chút giống với ta lúc trước.”
Y Tiểu Âm nhìn thiếu nữ trên giường.
Hạ Thiên nghe xong, không khỏi lắc đầu: “Tuyệt không giống. Nàng ta không có một phần ngàn xinh đẹp của vợ Y Y, dáng người cũng một phần vạn không bằng."
“Trong đầu của ngươi chỉ có thứ này thôi sao?”
Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Tỷ ấy đang nói đến nội tâm và tao ngộ.”
Hạ Thiên một lần nữa lắc đầu: “Vậy thì càng không giống.”
“Chàng cho rằng năm đó vì sao ta gia nhập âm Y Môn chứ?”
Y Tiểu Âm cười khổ, có chút cảm thán: “Ta không giống A Cửu. Bọn họ phần lớn là bị ép buộc gia nhập âm Y Môn, còn ta là chủ động gia nhập. Ta chỉ muốn học thật tốt, sau đó báo thù cho cha mẹ của ta.”
Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy ngạc nhiên không thôi. Cho đến bây giờ, hắn chưa từng nghe Y Tiểu Âm nhắc đến thân thế của mình.
Tô Bối Bối lại càng không biết, có chút do dự hỏi: “Các người không phải cô nhi được âm Y Môn nhận nuôi dưỡng sao?”
“Cô nhi?”
Y Tiểu Âm tự giễu: “Đúng vậy, nhưng có một số cô nhi là do âm Y Môn tạo ra. Được rồi, những chuyện này đều đã qua. Hiện tại, âm Y Môn cũng đã không còn.”
Hạ Thiên nói: “Cho nên, âm Hậu chết cũng quá tiện nghi cho nàng ta rồi, nên để nàng ta sống không bằng chết mới đúng.”
Tô Bối Bối nhớ lại một chuyện, sau đó hỏi: “m Hậu thật sự là bị Dạ Ngọc Mị giết chết, đúng không?”
“Đúng.”
Y Tiểu Âm gật đầu.
Hạ Thiên vẫn không hiểu: “Nói nhiều như vậy, thế rốt cuộc nó có liên quan gì đến nàng?”
“Trước không nói cho ngươi biết.”
Y Tiểu Âm há miệng định nói cái gì đó, nhưng lời ra đến miệng liền nuốt trở về: “Chờ ta giải trừ tâm trí cho nàng ta rồi nói sau.”
Hạ Thiên nghe xong, cũng không tiếp tục hỏi thêm cái gì nữa.
Y Tiểu Âm tập trung thi châm. Nguồn gốc châm pháp của nàng là từ âm Môn Cửu Châm, nhưng trải qua nàng và Hạ Thiên hợp lực cải tiến, hiệu quả hiện tại xưa đâu bằng nay.
Quả nhiên, mấy phút sau, trên người thiếu nữ bốc lên từng sợi khí tức màu trắng.
Nhất là đỉnh đầu, thậm chí còn có tơ máu chảy ra.
Nghiêm chỉnh mà nói, đây cũng không phải tơ máu, mà nó có hình dạng giống như côn trùng.
“Là thứ gì vậy?”
Tô Bối Bối nhìn vật kia, cảm giác có chút buồn nôn: “Nhìn đúng là buồn nôn thật.”
Y Tiểu Âm lấy một tờ giấy bốc vật kia lên: “Đây chính là huyết lão, là sản phẩm của âm Huyết Thần Sứ chế tạo ra. Thứ này sẽ bám vào mạch máu con người, sau đó xâm nhập lục phủ ngũ tạng và đại não, trực tiếp khống chế tư tưởng và cơ thể của con người.”
“Đúng là buồn nôn.”
Tô Bối Bối ghét nhất là những thứ vừa dài vừa có thể nhúc nhích. Mặc kệ là rắn hay là côn trùng, nhìn thấy nàng sẽ cảm thấy khó chịu. Cho dù những vật đó căn bản không gây thương tổn được cho nàng.
Hạ Thiên cười nói: “Bối nha đầu, nếu không ta đâm nàng một châm, về sau nàng sẽ không sợ những thứ này nữa.”
“Biến, châm mà ngươi nói nhất định không đứng đắn.”
Tô Bối Bối lại trừng mắt với Hạ Thiên: “Ta không bị ngươi lừa đâu.”
Hạ Thiên làm ra vẻ vô tội: “Bối nha đầu, nàng đừng có vu khống. Ta nói là châm kim đứng đắn, tại nàng nghĩ sai rồi.”
“Cho dù là vậy, ta cũng không muốn.”
Tô Bối Bối vô thức cho rằng tất cả những lời nói và hành động của Hạ Thiên đều có ý đồ: “Nếu ta muốn châm kim, vì sao ta lại không tìm Y Y tỷ, tìm ngươi làm gì?”
Hạ Thiên nói: “Cái này chỉ có châm của ta mới hữu dụng. Châm pháp của vợ Y Y không trị được chứng bệnh đó đâu. Không tin, nàng cứ để cho ta châm một châm là biết.”
Mặc dù Hạ Thiên nói rất nghiêm túc, giọng điệu cũng đứng đắn, nhưng Tô Bối Bối đã sớm có kinh nghiệm, quả quyết lắc đầu: “Có quỷ mới tin ngươi.”
Thiếu nữ trên giường bỗng nhiên rên khẽ, sau đó mở mắt, mờ mịt hỏi: “Đây, đây là nơi nào? Các ngươi là ai?”
Tiếp theo, nàng đột nhiên co vào góc giường: “Các ngươi có phải là người của hội trưởng lão đến bắt ta hay không?”
“Dung Dung, ngươi còn nhận ra ta không?”
Hoa Ánh Lục bước đến, nhẹ giọng hỏi: “Ta tên Hoa Ánh Lục.”
“Ngươi là…”
Đoạn Tư Dung nhìn chằm chằm Hoa Ánh Lục, một lúc lâu mới nhớ ra: “Ngươi là tỷ tỷ Hoa Thần gia. Ta nhớ ngươi rồi. Mấy năm trước, cha mẹ của ta còn dẫn ta đến chỗ của ngươi làm khách.”
Hoa Ánh Lục gật đầu: “Đúng vậy.”
Đoạn Tư Dung bỗng nhiên nhớ đến chuyện thương tâm: “Nhưng cha mẹ của ta đều chết hết rồi, hu hu hu…”
“Ngươi hãy nén bi thương.”
Hoa Ánh Lục không biết làm sao mà an ủi nàng, cũng không thể nói cha mẹ của nàng chính là gieo gió gặt bão, đành phải hỏi: “Dung Dung, ngươi đừng khóc nữa. Ngươi còn nhớ mình làm thế nào rời khỏi thế giới địa tâm không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận