Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2572: Không!

“Nếu các ngươi đã muốn chết đến như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.” Hứa Chân Chân bỗng nhiên múa ngân xoa tử trong tay, miệng lẩm bẩm, điểm vào mi tâm Tô Bối Bối một cái: “Nến diệt hồn lên, quỷ đạo vô chỉ, chọn người thành thi, nghe ta khu trì.”
“Từ ngữ nghe có vẻ không tệ, nhưng vô dụng thì chính là vô dụng.” Tô Bối Bối lạnh nhạt nói.
“Không thể nào!” Hứa Chân Chân không thể tiếp nhận được hiện thực, cứ lặp đi lặp lại nhưng vẫn không có tác dụng: “Không thể nào, nghi thức đã hoàn thành. Nến đỏ qua tay, nến trắng đã đốt hết, không hề có chút sai lầm nào, làm sao mà thất bại cho được?”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi nghĩ không ra là đúng rồi. Loại ngu ngốc không có đầu óc như ngươi làm sao mà nghĩ thông.”
“Ngươi mắng một câu ngu ngốc nữa xem.” Hứa Chân Chân rống to với Hạ Thiên, đang định xông lên vật lộn với hắn, nhưng vừa mới đi được hai bước, ả chợt nhớ ra mình không phải đối thủ của hắn, lập tức ngừng lại: “Hừ, cho dù nghi thức vô hiệu, ta cũng có cách giết chết các ngươi.”
“Có gì ngươi cứ đem ra dùng hết đi. Nếu nó vẫn nhàm chán, ta sẽ xử lý ngươi ngay lập tức.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, hờ hững nói.
Tô Bối Bối lấy làm lạ nhìn Hạ Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Trước kia ngươi không phải sát phạt quyết đoán lắm sao? Tại sao bây giờ ngươi lại dông dài, nói nhảm nhiều với ả như thế?”
“Bối nha đầu, nếu cô đồng ý đêm nay ngủ với ta, ta sẽ không nói hai lời xử lý ả ngay.” Hạ Thiên nhếch miệng. Sau khi đa số mấy bà vợ của hắn đến Tiên Vân đại lục, niềm vui thú của hắn đã bị giảm bớt. Hắn lại chưa tìm được mỹ nữ có thể khiến hắn để mắt. Nếu còn không tìm một số chuyện giết thời gian, hắn sẽ chán muốn chết.
“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tô Bối Bối bó tay.
Nghiêm chỉnh mà nói, nàng cũng không để ý Hạ Thiên có bao nhiêu phụ nữ. Dù sao, mưa dầm thấm đất, tập mãi thành quen. Nàng biết Hạ Thiên nhìn như lạm tình, thật ra là đa tình. Ít nhất hắn rất quan tâm đến từng người, thậm chí còn tặng cho bọn họ vô số hồi báo khó có thể tưởng tượng, so với mấy tên trạch nam cặn bã không chịu trách nhiệm còn tốt hơn hàng ngàn hàng vạn lần.
Trong lòng nàng đã sớm có một loại dự cảm, nàng nhất định trốn không thoát “lòng bàn tay” của Hạ Thiên, nhưng nàng lại không muốn nhanh như thế, dễ dàng trầm luân đến như thế, hoặc có thể nói nàng đang chờ một thời khắc duy nhất thuộc về nàng, khiến cho nàng hoàn toàn không còn khúc mắc, thật sự yêu Hạ Thiên. Nàng không biết khi nào thì nó đến, nhưng trước khi thời khắc đó đến, nàng quyết không tùy tiện giao mình ra.
“Đủ rồi, ta không rảnh nghe các ngươi liếc mắt đưa tình ở đây.” Hứa Chân Chân cắm ngân xoa tử vào trong bãi cỏ: “Các tiểu khả ái của ta, mau ra ngoài kiếm ăn đi. Hôm nay, các ngươi nhất định sẽ ăn no.”
Tô Bối Bối nhướng mày: “Ả đang làm gì vậy?”
“Haiz, ả đang làm chuyện tự diệt vong.” Hạ Thiên nhếch miệng, đưa tay ôm eo Tô Bối Bối: “Bối nha đầu, nếu ở lại thêm một chút nữa, cô sẽ không kiềm được nỗi lòng đâu. Cô nên ôm chặt ta đi.”
“Ngươi không phải muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi của ta chứ.” Tô Bối Bối nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Thiên: “Gan của ta không nhỏ, không có thứ gì có thể dọa được ta.”
Vừa dứt lời, thảm cỏ đột nhiên động đậy, tiếp theo một con chuột xông ra, trong nháy mắt đã chạy đến bên chân Tô Bối Bối.
“A, chuột.” Tô Bối Bối bị dọa nhảy vào lòng Hạ Thiên. Cho dù nàng là thánh nữ cường nhân, ở sâu trong nội tâm nàng vẫn là một cô gái nhỏ. Sợ chuột cũng là chuyện bình thường.
Huống chi, từ trong mặt cỏ chui ra không phải một hai con chuột mà là hàng ngàn hàng vạn con chuột.
Sinh sôi nhiều nhất bên dưới thảm cỏ không phải rễ cây mà là chuột.
Đám vật nhỏ này bình thường sẽ không xuất hiện, thậm chí còn sợ xuất hiện. Nhưng lúc này, chúng lại kết thành đội ngũ, nóng nảy bất an từ dưới lòng đất dũng mãnh tiến ra, không ngừng phóng đến Hạ Thiên và Tô Bối Bối.
Điều kỳ lạ chính là, mấy ngàn cái lều, mấy ngàn con người, nhưng không một ai phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Nhiều chuột như vậy, buồn nôn quá. Tiếng kêu của chúng nghe phiền quá.” Ở công ty, hình tượng Tô Bối Bối là băng mỹ nhân. Cho dù trước mặt Hạ Thiên, nàng cũng ngạo khí vô cùng. Bây giờ, rốt cuộc nàng cũng đã có chút tư thái của phụ nữ, phát run trong lòng Hạ Thiên.
Hạ Thiên ôm chặt lấy Tô Bối Bối, tâm trạng ngược lại rất vui vẻ: “Bối nha đầu, cô yên tâm đi, có ta ở đây, bất kỳ thứ gì cũng không tổn thương được cô đâu.”
“Các bảo bối, nhào lên cắn chết bọn chúng cho ta.” Hứa Chân Chân rút ngân xoa tử lên khỏi mặt cỏ, chỉ vào Hạ Thiên và Tô Bối Bối, ra lệnh cho mấy con chuột.
Chít chít chít chít! Hàng ngàn hàng vạn con chuột giống như thủy triều đen kịt lưu động, rất nhanh đã đến trước mặt Hạ Thiên và Tô Bối Bối, trong nháy mắt đã bao phủ hai người.
“Ha ha ha ha.” Hứa Chân Chân ngửa đầu ra sau cười như điên. Sau vài giây, tiếng cười đột nhiên ngưng bặt, thay vào đó là biểu hiện cực kỳ hoảng sợ: “Không…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận