Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3036: Kế hoạch của Viên Thế Hoàng (02)

Hiện tại, Viên gia dựa vào Viên Thế Hoàng hắn mà kịp thời đầu nhập Triệu gia, nhưng quan hệ với Hạ Thiên lại khá nhạt.
Cũng may Triệu Hiểu Trác không phải là người hẹp hòi, cũng không ngại người khác dùng nữ nhân tiếp cận Hạ Thiên, bởi vì phẩm vị Hạ Thiên quá cao, nữ nhân bình thường hắn sẽ cảm thấy chướng mắt.
Hơn nữa, Hạ Thiên muốn làm gì, Triệu Hiểu Trác hoàn toàn không xen vào. Cho nên, thay vì quản thúc ở phương diện này, chi bằng mở rộng nói chuyện, có thể tạo nên hảo cảm minh hữu.
Viên Thế Hoàng đã sớm có chủ ý như vậy, chỉ là trước giờ vẫn chưa tìm được người thích hợp. Cách đây không lâu, hắn ta rốt cuộc tìm được một cháu gái bà con xa của Viên gia.
Với gu thẩm mỹ của hắn ta, cô cháu gái này cũng được tính là quốc sắc thiên hương, lại còn là bác sĩ. Vì thế, hắn ta đã mang cô gái đó về nước. Sau một quá trình dạy bảo, hắn ta mới bắt đầu thông báo cho Triệu Hiểu Trác, để cô gái này lên làm Hội trưởng hiệp hội thần y.
Nhưng chiêu này có hiệu quả hay không còn phải xem cô cháu gái kia có lọt vào pháp nhãn của Hạ Thiên hay không.
“Hình như có nhà khác tham gia náo nhiệt rồi.” Triệu Hiểu Trác mở tư liệu thành lập hiệp hội thần y, cười ha hả: “Viên Thế Hoàng, kế hoạch của ngươi không chặt chẽ, đoán chừng đã bị tiết lộ ra ngoài.”
“Tiết lộ cũng không sợ.” Viên Thế Hoàng cũng không lo lắng: “Dù sao cũng chỉ là thử một lần. Cũng giống như ngươi đã nói, nếu Hạ Thiên coi trọng ai, có ngăn cản cũng vô dụng. Còn nếu hắn không coi trọng, có phí tâm tư cũng chẳng làm được gì.”
“Haiz, sớm biết như thế, ta sẽ đến đó xem trò hay rồi.” Triệu Hiểu Trác có chút hối hận.
Viên Thế Hoàng lắc đầu: “Ta rất muốn đến đó để xem, nhưng không thể đi được. Hạ Thiên đoán được dụng ý của chúng ta, có vạch trần chúng ta hay không là một chuyện. Nhưng nếu chúng ta đi xem chuyện cười của hắn, người không may chính là chúng ta.”
“Ngươi nói đúng.” Triệu Hiểu Trác đồng ý với suy nghĩ của Viên Thế Hoàng.
Hạ Thiên đích thật chính là như vậy. Hắn biết rất nhiều chuyện, chẳng qua hắn chỉ lười vạch trần mà thôi.
Tuy nhiên, có một số người lại cảm thấy Hạ Thiên chẳng qua cũng chỉ có bấy nhiêu, sau đó làm ra một số hành vi não tàn tìm chết.

Hiệp hội thần y.
Mặc dù chỉ là một hiệp hội lỏng lẻo mới thành lập, nhưng bởi vì có hai nhà Triệu Viên sau lưng vận hành, cho nên tài nguyên khá dồi dào. Còn chưa triển khai công việc đã có được một cao ốc làm việc.
Chuẩn tắc của Triệu Hiểu Trác từ trước đến nay chính là, hoặc không làm, còn khi làm thì nhất định phải vang dội.
Từ tầng một đến tầng ba của cao ốc hiệp hội thần y được cố tình trang trí một phen, bởi vì hôm nay sẽ diễn ra bữa tiệc tối chào mừng ngày thành lập hiệp hội.
Trong con hẻm nhỏ đằng sau cao ốc hiệp hội vang lên tiếng mắng mỏ giận dữ:
“Ta cảnh cáo ngươi, nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể đến. Nếu còn ngoan cố xông vào, ngươi có tin ta giết chết ngươi hay không?”
Người nói chuyện là một bảo vệ dáng người khôi ngôi mặc âu phục màu đen, trừng mắt nhìn đứa bé trai bị hắn ta quăng xuống đất.
Đứa bé trai kia khoảng mười mấy tuổi, mặc quần áo bình thường, biểu hiện vừa hoảng hốt vừa giận dữ, lớn tiếng với gã bảo vệ: “Ta nhất định phải vào đó. Tỷ tỷ của ta bị các người bắt đi, ta muốn cứu tỷ ấy ra.”
“Con mẹ ngươi.” Gã bảo vệ mắng to: “Nơi này là hiệp hội thần y, cũng không phải câu lạc bộ. Bắt tỷ tỷ của ngươi gì chứ?”
“Nhất định là có.” Đứa bé trai vẫn rất quật cường: “Ta tận mắt nhìn thấy tỷ ấy bị các ngươi mang vào trong, hoặc là do hội trưởng các ngươi làm, hoặc do người trong hội các ngươi làm.”
Gã bảo vệ không kiên nhẫn: “Hội trưởng chúng ta là nữ nhân, những người khác lại không ở trong cao ốc, bắt tỷ tỷ của ngươi làm gì?”
“Ta mặc kệ.” Đứa bé trai bỗng chỉ vào gã bảo vệ khôi ngô: “Ở đây không phải hiệp hội thần y sao? Tỷ tỷ của ta chính là nữ nhân của Hạ Thiên. Nếu ngươi không cho ta vào, Hạ Thiên nhất định sẽ giết ngươi.”
Nghe xong, gã bảo vệ hơi do dự.
Thanh danh của Hạ Thiên quá vang dội ở kinh thành. Gần như toàn bộ các gia tộc đều cảnh cáo người bên dưới của mình, trêu chọc ai thì được tuyệt không được trêu chọc Hạ Thiên.
“Ngươi cút ngay cho ta.” Gã bảo vệ do dự hai ba giây, rất nhanh lấy lại tinh thần: “Ngươi định lừa ai vậy? Nếu tỷ tỷ của ngươi là nữ nhân của Hạ thần y, tỷ tỷ của ngươi đã sớm bay lên đầu cành làm Phượng hoàng, còn có người dám bắt nàng ta sao? Ngươi còn ở đây lừa gạt ta, ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?”
“Ngươi không tin?” Đứa bé trai hơi sợ hãi nhưng vẫn cố gắng lấy hết dũng khí hét to: “Ngươi có tin ta huýt sáo, anh rể của ta Hạ Thiên sẽ xuất hiện hay không. Hắn là thần y, có bảy mươi hai biến, biết bay đấy.”
“Ngươi huýt sáo một cái cho ta xem thử?” Gã bảo vệ cười lạnh.
“Để ta huýt.” Đứa bé trai bỏ ngón trỏ vào miệng: “Ta huýt thật đấy.”
“Ngươi không cần huýt, bây giờ ngươi huýt sẽ không hợp thói thường.” Gã bảo vệ nam chỉ vào đứa bé trai, ngạo nghễ nói: “Nếu ngươi huýt sáo có thể gọi Hạ Thiên đến, lão tử đưa đầu cho ngươi làm bóng để đá. Còn không được, hôm nay lão tử không đi làm cũng phải giết chết ngươi, ngươi tin hay không?”
Đứa bé trai bị hù sợ, nhưng chuyện cho đến bây giờ, cậu ta cũng chỉ có thể huýt sáo.
Huýt!
Một tiếng huýt sáo sắc nhọn vang lên.
Nửa phút trôi qua cũng không thấy bất kỳ người nào xuất hiện.
“Ngươi chờ đó, có thể mây trên trời chặn đường anh rể của ta, để ta đi xem một chút.” Đứa bé trai thấy thời cơ bất ổn, lập tức muốn bỏ chạy, đáng tiếc đã trễ rồi.
“Mẹ nhà mày.” Gã bảo vệ quơ tay bắt lại đứa bé trai, sau đó ném cậu ta như ném quả bóng bầu dục ra ngoài.
Lần này, khí lực rất lớn. Nếu không có vật giảm xóc, đoán chừng đứa bé trai sẽ bị thương không nhẹ.
Bốp!
Chỉ là vạn lần không nghĩ đến, cơ thể đứa bé trai ngừng lại giữa không trung một lát, sau đó quay lại trước mặt gã bảo vệ khôi ngô.
Ngoài ngõ, một nam nhân trẻ tuổi nhìn không có gì đặc biệt khó chịu bước đến: “Cái tên ngốc nào ném đồ vào ta thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận