Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2182. Người bay trên mặt biển

"Sư phụ, tại sao ngươi lại cúp điện thoại của ta chứ?"
Qua vài giây, Triệu Thanh Thanh lại gọi lần nữa, giọng điệu còn có chút bất mãn, "Vất vả lắm ta mới gọi được một lần, hơn nữa còn là để nói chuyện quan trọng như thế."
"Chuyện đó thì có gì quan trọng?" Hạ Thiên không cho là đúng, phản bác một câu.
Triệu Thanh Thanh có chút nóng nảy: "Triệu Hiểu Trác mất tích rồi, chẳng lẽ chuyện này còn không nghiêm trọng sao?"
"Từ trước đến nay, cái tên Triệu Hiểu Trác này không đáng tin cậy, thường xuyên đi la cà khắp nơi." Hạ Thiên lười biếng dựa lên trên đùi Ninh Nhụy Nhụy, ngay cả điện thoại cũng là nàng hỗ trợ cầm giúp: "Nói không chừng lại chạy đi chơi với nữ nhân xấu nào rồi."
"Chớ có nói hươu nói vượn, ta nhớ Triệu Hiểu Trác đã kết hôn rồi mà." Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy không có tiếp xúc với Triệu Hiểu Trác, nhưng nàng cũng đã được nghe nói một ít tình huống của vị tiểu công tử nhà họ Triệu này.
Hạ Thiên cười hì hì nói: "Tiểu muội chân dài à, kết hôn cũng không có nghĩa là hắn không thể lại đi tìm nữ nhân xấu khác nha, hắn chính là con người không đàng hoàng như vậy."
"Ta thấy người không đàng hoàng nhất là ngươi mới đúng!" Ninh Nhụy Nhụy nghe lời này có chút cạn lời, "Ngươi đã có bao nhiêu cô vợ rồi, thế mà mỗi ngày còn muốn đi dây dưa nhiều nữ nhân như vậy."
"Tiểu muội chân dài, cô đừng đánh đồng ta với tên kia chứ." Hạ Thiên nói một cách nghiêm trang, "Ta chính là soái ca đệ nhất thiên hạ, hơn nữa ta chưa bao giờ ta dây dưa với những nữ nhân khác, ta chỉ dây dưa với nữ nhân của mình thôi."
Lần này, Ninh Nhụy Nhụy càng hết chỗ nói rồi, thực sự là lối tư duy cường đạo mà. Nhưng mà thôi, Hạ Thiên chính là người như vậy, không ai có thể thay đổi được, đấu võ mồm với hắn chỉ có bản thân nàng buồn bực.
"Sư phụ, tình huống lần này khác nha!" Triệu Thanh Thanh vội vàng giải thích: "Hắn thật sự mất tích, có người tận mắt nhìn thấy hắn bị người ta mang đi."
Hạ Thiên bĩu môi: "Vậy ngươi để cho Thiên Đạo Tổ đi thăm dò là được rồi."
"Bởi vì điều tra không được cho nên ta mới tìm ngươi đó! Triệu Hiểu Trác bỗng như biến mất khỏi thế gian, căn bản không có một chút đầu mối gì hết." Triệu Thanh Thanh khó mà nói là mình vừa tiếp nhận Thiên Đạo Tổ không lâu, vẫn chưa thể khống chế cục diện hoàn toàn được.
Nàng đã cố gắng hết sức đi tìm tung tích của Triệu Hiểu Trác, nhưng lại không hề có tiến triển gì, "Hơn nữa, trước khi mất tích hắn còn dặn dò Tiểu Lạc nếu như ngày nào không tìm thấy hắn, vậy khẳng định là có liên quan tới ngươi, bảo chúng ta tìm ngươi xin hỗ trợ."
"Cái này có liên quan gì tới ta chứ? Nói không chừng là do hắn ăn cơm không đưa tiền, cho nên mới bị người trói lại." Hạ Thiên nghiêm trang nói, "Dù sao hắn không đẹp trai giống ta, không thể ăn cơm bằng mặt, cũng không có tố chất như ta."
"Sư phụ, người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh đó, bây giờ Tiểu Lạc đang vội muốn chết, nhà họ Triệu cũng đang hoảng loạn." Triệu Thanh Thanh biết sư phụ thường xuyên ấu trĩ, nhưng mà không ngờ lại ấu trĩ tới như vậy.
Hạ Thiên thuận miệng nói: "Bọn hắn hoảng loạn là việc của bọn hắn, nếu thật sự là bị bắt cóc, đến lúc đó chỉ cần đáp ứng yêu cầu của tên bắt cóc là được rồi, nhà họ Triệu lại không thiếu tiền."
"Vấn đề là đến bây giờ bọn cướp cũng không có liên lạc nhà họ Triệu." Triệu Thanh Thanh lo lắng nói: "Nếu như càng kéo dài, nói không chừng bọn chúng sẽ giết con tin, sư phụ, ngươi coi như giúp ta một chút đi mà!"
"Ta không quen biết tên Triệu Hiểu Trác đó." Hạ Thiên mới đi ra khỏi đáy biển, bây giờ chỉ muốn trở về tìm A Cửu hoặc vợ Tiểu Y Y ngủ một giấc thật ngon, khôi phục nguyên khí.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên hỏi: "Triệu Hiểu Trác không phải là em trai của Triệu Vũ Cơ sao? Ngươi xác định không muốn giúp đỡ, chẳng lẽ không sợ vợ Đại Yêu Tinh và Tiểu Yêu Tinh của ngươi biết rồi chuyện giận dỗi à?"
"Vợ Đại Yêu Tinh sẽ không giận ta, thôi thôi, để ta đi Kinh thành xem một chút vậy." Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt xem thường, nhưng mà suy nghĩ một chút, mặc dù hắn không quá thích người tên Triệu Hiểu Trác này, nhưng nói thế nào đi nữa thì đối phương cũng là anh vợ và em vợ của mình.
Thật đúng là không thể để hắn xảy ra chuyện gì, bằng không vợ Đại Yêu Tinh và vợ Tiểu Yêu Tinh sẽ không vui.
Trong điện thoại di động vang lên tiếng vỗ tay và trầm trồ khen ngợi của Triệu Thanh Thanh, nàng hết sức kích động nói: "Sư phụ, vậy ta tắm rửa sạch sẽ ở nhà chờ ngươi tới."
"Tiểu muội chân dài, cô có muốn đi tới Kinh thành với ta không?" Hạ Thiên cúp điện thoại rồi đứng dậy, hỏi Ninh Nhụy Nhụy một câu.
"Ta không đi, ta muốn trở về Giang Hải gặp Y Y tỷ một chút, sau đó về thành phố Quế tìm ông nội hỏi một số chuyện." Ninh Nhụy Nhụy vội vàng lắc đầu, những gì trải qua mấy ngày nay xác thật làm cho nàng có chút mệt mỏi, không muốn lăn lộn cùng với Hạ Thiên nữa.
"Cũng được, vậy ta đi trước." Hạ Thiên nghĩ tới đồ đệ xinh đẹp vừa mới thu làm vợ nho nhỏ không lâu, hứng thú không khỏi dâng cao, đương nhiên là Tiểu muội chân dài xinh đẹp hơn, đáng tiếc tạm thời không ăn được, vậy còn không bằng đi đùa giỡn đồ đệ nhà mình một chút đâu.
Ninh Nhụy Nhụy nằm yên trên ghế, ghét bỏ mà vẫy vẫy tay với Hạ Thiên: "Bớt nói nhảm, muốn đi thì cứ việc, đừng chậm trễ ta tắm nắng."
Hạ Thiên nhảy xuống du thuyền, đạp biển mà đi, mang theo sóng lớn suýt nữa làm thuyền cứu nạn của đám người Thẩm đại thiếu lật úp.
"Mẹ nó, chuyện quỷ gì vậy hả?" Thẩm đại thiếu tức giận đến mức muốn nổ tung tại chỗ, "Mới vừa rồi có thứ gì đi ngang qua?"
Lạc Ngọc Minh có chút chần chờ nói: "Chắc cá thì phải?"
"Sao ta nhìn thế nào cũng thấy giống như con người?" Ánh mắt của nam tử thắt bím từ trước đến nay không tệ, nhưng lần này hắn cũng có chút không tin tưởng những gì mà mình vừa thấy.
"Hai mắt của ngươi bị mù rồi!” Thẩm đại thiếu tức giận đạp nam tử thắt bím một cước, miệng phun hương thơm: "Người nào có thể bay ở trên mặt biển hả, cái đó là thành siêu nhân rồi! Nói chuyện không khoa học một chút nào, chỉ biết chém gió."
Nam tử thắt bím lập tức sửa lời: "Vậy chắc là cá chuồn gì đó, nghe nói loại cá này có tốc độ cực nhanh, bơi trong nước giống như hỏa tiễn vậy."
"Chờ lên bờ, lão tử nhất định phải ăn mấy bữa cá cho hả giận!" Thẩm đại thiếu tức giận bất bình, "Còn có nữ nhân điên và tên khốn kiếp kia, dám cả gan ném bản thiếu gia xuống biển. Ta nhất định phải điều tra ra bọn hắn là ai, để cho bọn hắn phải trả giá đắt!"
Nói tới đây, hắn càng nghĩ càng phẫn nộ, lửa giận trong lòng làm cả người khó chịu vô cùng, hắn đành phải tiện tay chộp một người mẫu đang đi tới, ấn xuống quần cộc của hắn, mắng: "Giải nhiệt cho bản thiếu gia, bằng không ném ngươi xuống biển!"
Người mẫu kia cũng không dám kháng cự, đành phải làm theo.
Người trên thuyền cứu nạn bỗng nhiên đều im lặng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận