Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2938: Lượng Sí Phong

Rất nhanh, khe nứt thời không này nhanh chóng khép lại, giống như chưa từng tồn tại.
Hỏa Cửu Linh đi theo sau lưng Hạ Thiên ngẩn cả người, nhất thời không biết phải làm sao.
Không bao lâu sau, giữa không trung xuất hiện hai bóng người, một già một trẻ.
“Đây là người ứng kiếp trong lời đồn sao?” Lão giả kia có vẻ rất khinh thường: “Ngay cả Liệt Không Trảm của bổn vương cũng không tiếp nổi, ứng kiếp cái rắm.”
Người trẻ tuổi nhắc nhở: “Phụ thân, người đừng có coi thường hắn. Bồng Lai Vương và Vạn Lung Vương đều rụng trong tay người này.”
“Ngươi xem ngươi đấy, lá gan càng lúc càng nhỏ.” Lão giả hừ lạnh một tiếng, khiển trách: “Vi phụ cho ngươi đến Vạn Lung động thiên chính là để ngươi tôi luyện. Ngươi lại dính thói xấu nhu nhược ở đó, đúng là quá mất mặt.”
“Phụ thân dạy rất đúng, nhưng hết thảy cẩn thận vẫn hơn. Dù sao đây cũng là chuyện mà Tiên đế vẫn luôn lo lắng.” Người trẻ tuổi không dám phản bác, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy Hạ Thiên không dễ giải quyết đến như vậy, trong lòng nơm nớp lo sợ, chỉ là không muốn biểu hiện ra ngoài.
“Nếu là như vậy, ngươi hãy ở lại đây canh chừng. Trong vòng ba ngày, nếu hắn còn chưa trở ra, hẳn hắn đã chết trong khe nứt thời không.” Lão giả tất nhiên đã nhìn ra được, trong lòng lại càng thêm khó chịu, chỉ biết lách mình rời đi.
Người trẻ tuổi rơi xuống một đỉnh núi, ánh mắt nhìn chằm chằm khu vực Hạ Thiên biến mất.

Tiên Vân đại lục, Bạch Hạc Sơn.
“Đằng trước chính là Lượng Sí Phong.” Mộc Hàm mặc một chiếc quần bó màu đen, đưa tay chỉ một ngọn núi có mây bay.
Mị Nhi liếc qua rồi nói: “Đám tà giáo yêu nhân Bạch Hạc Phái ở đâu không đi, lại tập trung tại Lượng Sí Phong, đúng là có chút lạ.”
“Đúng vậy.” Mộc Hàm suy nghĩ một lát, sau đó nói ra suy đoán trong lòng: “Bình thường mà nói, bọn họ xuất hiện ở Bạch Hạc Sơn nhất định là vì thứ nào đó bên trong Bạch Hạc phái. Hiện tại môn phái đã bị tiêu diệt, bọn họ còn không rời đi, nói rõ món đồ đó khả năng còn chưa đến tay.”
“Có khả năng, chỉ là không biết thứ đó là thứ gì.” Mị Nhi tán đồng suy nghĩ của Mộc Hàm: “Chẳng lẽ là pháp bảo hoặc bí kíp nào đó?”
“Điều này không cách nào xác định được.” Mộc Hàm lắc đầu: “Chỉ có thể đến Lượng Sí Phong kiểm tra thật kỹ rồi hãy nói.”
Lúc này, trong lòng Mị Nhi thoáng qua một dự cảm bất thường. Nàng nói với Mộc Hàm: “Ngươi nói có phải đây là một cái bẫy, cố ý dẫn chúng ta vào bẫy hay không?”
“Cho dù là bẫy, chúng ta cũng phải đến đó để xem.” Biểu hiện Mộc Hàm không có gì thay đổi, lạnh nhạt nói.
“Cũng đúng.” Mị Nhi khẽ cười: “Làm cái nghề như chúng ta, vốn biết rõ trong núi có hổ vẫn phải đi.”
Mộc Hàm gật đầu: “Chúng ta chính là vì con hổ đó mà đến. Núi không có hổ, nó sẽ chẳng còn có ý nghĩa nào nữa.”
Hai người cũng không do dự, lập tức một trước một sau lướt về phía Lượng Sí Phong.
Lượng Sí Phong không phải ngọn núi cao nhất trong Bạch Hạc Sơn, nhưng lại là ngọn sơn phong hiểm trở nhất, vách đá dốc đứng, mọc ra vô số dây leo và rắn rết có độc, vô cùng hung hiểm.
Tuy nhiên, nơi càng nguy hiểm thì sẽ càng có thu hoạch rất lớn. Cho nên, trên đỉnh Lượng Sí Phong mọc ra rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Đồng thời, Bạch Hạc Phong cũng là nơi có linh khí dày đặc nhất, sớm được xem là cấm địa tông môn. Chỉ có Đường chủ trở lên mới có tư cách tiến vào.
Lúc này, trên đỉnh Lượng Sí Phong lại tràn ngập yêu nhân Vạn Hỏa giáo mặc hồng bào.
Đỉnh núi được người ta dùng mực màu đỏ thẫm vẽ thành một trận pháp cực lớn, đường vân kỳ quỷ, nhìn qua cũng không phải trận pháp đứng đắn gì.
Chính giữa trận pháp, mười mấy nữ đệ tử Bạch Hạc phái mặc hạc tự bào. Mặc dù bọn họ không bị trói, nhưng linh khí bên trong cơ thể đã bị phong, trên cơ bản không khác gì nữ nhân bình thường.
Cao tầng từ Đường chủ trở lên đã bị giết sạch sẽ, máu của bọn họ trộn lẫn vào trong mực màu đen mới khiến cho trận pháp trở nên đỏ thẫm, đồng thời còn tanh hôi vô cùng.
“Bổn Hộ pháp biết con gái Bạch Hạc Chưởng môn đang ở trong đám các ngươi.” Bên ngoài trận pháp, một thanh niên nam tử mặc hắc bào, mày rậm mắt sâu đang ngồi trên một tảng đá, nhìn mười nữ đệ tử bên trong trận pháp.
“Chỉ cần các ngươi giao nàng ta ra, bổn Hộ pháp sẽ đảm bảo nàng ấy bình yên vô sự. Bằng không, ta sẽ hiến tế toàn bộ các ngươi. Bên trong Vạn Quỷ Huyền Uyên chúng ta ẩn giấu vô số ác quỷ, con nào cũng là lão sắc quỷ bụng đói nhiều năm. Các ngươi đều là xử nữ, bị ném xuống dưới, đúng là sống không bằng chết.”
Nữ đệ tử Bạch Hạc Môn nghe xong, tất cả đều bị dọa đến khóc rống lên.
Đa số các nàng đều chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, vẫn còn chưa trải qua sóng gió gì. Nói không sợ thì không đúng.
Một nữ nhân lớn tuổi nhất nghiêm nghị quát: “Khóc cái gì mà khóc? Cho dù chúng ta chết, chúng ta cũng là môn nhân Bạch Hạc Phái, tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện phản bội, càng không khuất phục tà giáo yêu nhân.”
“Ngươi đúng là rất kiên cường. Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng có người tới cứu các ngươi.” Nam tử mày rậm cau mày thành một cục, nói với Vạn Hỏa giáo chúng: “Mở ra trận pháp, để bọn họ nếm thử sự lợi hại của Vạn Quỷ Uyên.”
“Khoan đã.” Bỗng dưng, một tiếng quát mắng từ đằng xa truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận