Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3289: Vậy ta lại càng muốn từ chối

Ngô Chính Nghiệp không hề do dự, trong cùng ngày mang theo thị nữ kia từ Hawaii đi máy bay về Tân Cảng, sau đó ngả bài với cha của hắn ta là Ngô Hạng Đông, nói muốn cử hành hôn lễ ngay.
Khi đó, Ngô Hạng Đông còn tưởng con trai mình làm lớn bụng con gái nhà người ta. Mặc dù ông cảm thấy rất bất ngờ, nhưng ông cũng cho rằng không thể ủy khuất con gái nhà người ta, vì thế ông đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Kết quả, trước đêm hôn lễ được tổ chức, có hai khách không mời mà đến.
Hai người này mặc áo màu xanh lục, đầu đội nón lá vành trúc, nhìn không rõ gương mặt, vừa ra tay đã phế đi tất cả bảo tiêu Ngô gia, nói thẳng muốn dẫn Hoa Ánh Lục đi.
Ngô Chính Nghiệp tất nhiên không chịu, kết quả bị Hoa Ánh Lục một chưởng đánh bại.
Về sau, Hoa Ánh Lục nói một câu hữu duyên vô phận, còn cảnh cáo Ngô Chính Nghiệp tuyệt đối không được tìm nàng. Sau đó, nàng ta đi theo hai người khách đội nón lá vành trúc rời đi.
Sau khi Ngô Chính Nghiệp thuật lại mọi chuyện, ánh mắt không khỏi hy vọng nhìn Hạ Thiên.
Triệu Thanh Thanh nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Dù sao Ngô Chính Nghiệp cũng không làm sai chuyện gì, nhưng hai người đội nón lá vành trúc không cần nghĩ cũng biết, nhất định là người của Hoa Thần giáo. Bọn họ mang Hoa Ánh Lục đi cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cũng không thể chỉ trích được.
“Hạ tiên sinh, không biết ngươi có thể…” Ngô Chính Nghiệp do dự một lát, vẫn quyết định lên tiếng thỉnh cầu Hạ Thiên hỗ trợ.
Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững nói: “Đây là chuyện của ngươi, không liên quan gì đến ta.”
“Không thể nào không liên quan đến Hạ tiên sinh.” Ngô Chính Nghiệp không biết nghĩ đến chuyện gì, vội nói với Hạ Thiên: “Nếu Hoa Thần giáo đã xuất động nhân thủ, nhất định không thể bắt Tiểu Lục trở về không, mà vị Thánh nữ bỏ trốn tất nhiên cũng phải bị bắt luôn.”
Hạ Thiên khó chịu nhìn Ngô Chính Nghiệp: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Mặc dù có chút mạo phạm, nhưng nếu ta nhớ không lầm.” Ngô Chính Nghiệp ngược lại bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, nói thẳng với Hạ Thiên: “Thánh nữ kia hình như là do Tô Bối Bối tiểu thư thả đi. Bọn họ tuyệt đối sẽ tìm đến Tô tiểu thư. Đến lúc đó, Hạ tiên sinh không có khả năng không quan tâm sao?”
“Nếu bọn họ tìm Bối nha đầu gây chuyện, nhất định không thể không quản rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chuyện của ngươi. Ai là nữ nhân của ngươi, ngươi muốn cứu nàng ta, ngươi phải tự mình nghĩ cách.”
Ngô Chính Nghiệp khổ não nói: “Thủ đoạn của những người kia thật sự quá lợi hại, vượt qua nhân loại, làm sao ta có thể đấu được?”
“Tại sao lại phải đấu?” Hạ Thiên cười nói: “Ngươi nên giống như ta, mọi chuyện đều phải nói đạo lý. Chỉ cần ngươi có đầy đủ lý, người khác nhất định sẽ bị đạo lý của ngươi thuyết phục.”
Ngô Chính Nghiệp nghe đến sửng sốt, không biết Hạ Thiên đang nói đùa hay là gì, nhưng vẫn chăn chú lắng nghe.
Triệu Thanh Thanh lại biết phương thức nói đạo lý của Hạ Thiên là gì, không khỏi bật cười.
“Được rồi, ta cảm thấy trạng thái cơ thể của ngươi có chút thú vị, cho nên ta mới đến xem một chút.” Hạ Thiên chậm rãi đứng dậy: “Hiện tại ta đã chữa khỏi cho ngươi, những chuyện khác chẳng liên quan gì đến ta.”
Ngô Chính Nghiệp xoay người xuống giường, quỳ xuống với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ngươi không có ý định giúp ta sao?”
“Giúp ngươi làm gì?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Giúp ngươi tìm vợ hay là giúp ngươi tìm nữ nhân? Đó là chuyện mà ngươi phải tự mình làm.”
Ngô Chính Nghiệp nhất thời nghẹn lời.
Hạ Thiên nói tiếp: “Tuy nhiên, nếu như ngươi gặp lại hai người đội nón lá vành trúc, ngươi có thể cho ta biết.”
“Được, vậy bây giờ ta cho người đi tìm tin tức hai người đội nón lá vành trúc.” Ánh mắt Ngô Chính Nghiệp sáng lên, lập tức cam đoan: “Ta nhất định sẽ tìm ra được bọn họ.”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến, gọi Triệu Thanh Thanh ra về.
“Hạ thần y, ta nên giao tiền khám bệnh cho ai?” Ngô Hạng Đông đuổi theo, lớn tiếng hỏi.
Đáng tiếc, Hạ Thiên đã cùng với Triệu Thanh Thanh phi thân rời đi, hoàn toàn không nghe được ông nói.

Cùng lúc đó.
Tại một hội trường cỡ lớn ở Giang Hải.
Tô Bối Bối đang tham gia một sự kiện cắt băng khánh thành, kết quả nhìn thấy ba khách không mời mà đến, một nữ hai nam, tất cả đều mặc áo xanh lục, đầu đội nón lá vành trúc màu xanh.
Hai nam nhân vừa ra tay đã đánh mê những người trong hội trường.
“Các ngươi là ai?” Tô Bối Bối cảnh giác nhìn ba người, cảm nhận được khí tức rất quen thuộc.
Nữ nhân kia tháo mũ rộng vành xuống, lộ ra gương mặt, thản nhiên nói: “Tô tiểu thư, ngươi hẳn còn nhớ ta là ai chứ?”
“Là ngươi?” Tô Bối Bối lập tức nhớ lại, nữ nhân này chính là thị nữ của Hoa Thần giáo. Nàng hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Hoa Ánh Lục đáp: “Lúc trước, ngươi thay thế Thánh nữ giáo ta, chắc cũng biết nàng ấy đi đâu. Chúng ta đang điều tra tung tích của nàng ấy, mong Tô tiểu thư phối hợp.”
“Nếu ta không phối hợp thì sao?” Tô Bối Bối hỏi ngược lại.
“Thật ra chúng ta không có ác ý với Tô tiểu thư.” Thái độ của Hoa Ánh Lục đích thật rất khách sáo, chủ yếu là vì chứng kiến thủ đoạn của Hạ Thiên, nàng ta thật không muốn dẫn tên đại ma đầu kia đến. Nàng tận lực tỏ ra bình thản: “Chúng ta chỉ muốn tìm Thánh nữ, chỉ thế mà thôi.”
Tô Bối Bối lắc đầu: “Các ngươi tìm ta cũng vô dụng, ta làm sao biết nàng ấy đi đâu.”
“Chúng ta tự có cách.” Hoa Ánh Lục cũng không che giấu, nói thẳng: “Tuy nhiên, bởi vì ngươi là người tiếp xúc với nàng ấy cuối cùng, cho nên chúng ta cần sự phối hợp của ngươi, mong Tô tiểu thư đừng từ chối.”
Tô Bối Bối cười lạnh, hỏi ngược lại: “Vậy ta càng muốn từ chối thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận