Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3653: Chúng ta đã từng giao thủ qua

“Há miệng thần côn, ngậm miệng tiểu tử.” Lam Y Nhân cố nén lửa giận trong lòng, nói với Từ Tú Nguyệt: ‘Nếu ngươi còn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với Hạ Thiên, cũng đừng trách ta không khách sáo với ngươi.”
“Nơi này là Nam Cung gia.” Từ Tú Nguyệt hét lớn: ‘Bây giờ người không khách sáo mới phải là ta. Hừ, ta hoài nghi hai người các ngươi là sát thủ do người khác phái đến, dùng chữa bệnh làm lý do, nhưng thật ra là muốn ám sát chồng của ta.”
Đám hộ vệ kia lập tức bao vây Hạ Thiên và Lam Y Nhân lại.
“Vợ Tiểu Y Y, ta đã sớm nói không thể nào nói chuyện được với mấy kẻ ngu ngốc rồi mà.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Lam Y Nhân nhìn Nam Cung Uyên: “Ý của ngươi cũng giống như vậy?”
“Tất cả lui xuống cho ta.” Nam Cung Uyên giận tím mặt, quát lui đám hộ vệ: “Các ngươi muốn chết thì tiến lên cho ta. Còn không thì cút hết ra ngoài.”
Đám hộ vệ nhìn nhau không biết nghe theo lời của ai.
“Nam Cung Uyên, ngươi đúng là hiếu tử.” Từ Tú Nguyệt thống hận: “Cha của ngươi bị người kia hại chết, ngươi còn nói chuyện cho bọn họ.”
Nam Cung Uyên bó tay: “Ai nói mẹ là cha con chết rồi?”
“Hừ, người không còn hơi thở, không phải chết thì là gì.” Từ Tú Nguyệt chỉ lên giường: “Trước kia cha ngươi ho không ngừng, thở cũng mạnh, bây giờ nửa ngày rồi cũng không thấy có tiếng động.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ông ta chỉ ngủ thôi, không phải chết.”
“Ngủ? Ha ha, buồn cười. Ngay cả cái cớ này mà cũng nói được.” Từ Tú Nguyệt bước nhanh đến giường, đưa tay sờ vào mũi của chồng mình: “Ngươi nhìn đi, hô hấp đã ngừng, thậm chí nhịp tim cũng không còn, đây chính là cứu sống mà các ngươi nói à?”
Nam Cung Uyên ngẩn người, lập tức chạy đến sờ lên cổ của cha hắn ta, phát hiện quả nhiên không còn mạch đập.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nam Cung Uyên không khỏi nhìn Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ngươi qua đây nhìn đi.”
“Không cần nhìn.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Người đích thật đã chết.”
“Cái gì?” Nam Cung Uyên mở to mắt: “Không phải vừa nãy ngươi nói đã chữa khỏi cho cha ta sao?”
Hạ Thiên gật đầu: ‘Đúng vậy, xác thực đã chữa khỏi.”
“Vậy tại sao bây giờ ông lại chết?” Nam Cung Uyên mơ hồ: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Ngươi đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói, cái này mà ngươi không nghĩ ra sao?”
Thật ra Lam Y Nhân cũng không hiểu, nhưng lại nắm bắt được tin tức gì đó, như có điều suy nghĩ.
“Hừ, cho nên nói, cái gì là thần y cẩu thí, chính là loại lừa đảo thì có.” Từ Tú Nguyệt hừ lạnh, chỉ vào mũi Nam Cung Uyên mà mắng: “Đã vậy, ngươi còn muốn đưa một nửa gia sản cho hắn làm tiền chữa trị. Quả thật là ngu xuẩn muốn chết.”
“Khoan, chờ một chút. Bên trong có vấn đề.” Nam Cung Uyên rất nhanh bình tĩnh trở lại. Hắn ta đã đích thân thể nghiệm y thuật thần kỳ của Hạ Thiên, cho nên tuyệt đối không có vấn đề.
Tuy nhiên, bây giờ cha của hắn ta quả thật chết rồi.
Như vậy chỉ có hai khả năng, hoặc Hạ Thiên trước mặt là giả, hoặc…
Nam Cung Uyên chậm rãi nhìn Từ Tú Nguyệt, cuối cùng nhìn cái tay đã sờ mũi cha của hắn ta.
“Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì?” Từ Tú Nguyệt rụt tay lại, giấu sau lưng: “Việc cấp bách bây giờ là bắt hai tên lừa đảo này lại. Không, giết chết bọn chúng, báo thù cho cha ngươi.”
Nam Cung Uyên quay sang nhìn Hạ Thiên, bỗng nói một câu không đầu không đuôi: “Suy đoán của ta là đúng sao?”
“Ngươi nói sao thì vậy.” Hạ Thiên tùy ý trả lời.
Từ Tú Nguyệt gấp lên, mắng to Nam Cung Uyên: “Ngươi còn chơi trò bí hiểm gì với hắn nữa? Mau giết hắn đi, báo thù cho cha ngươi.”
Nam Cung Uyên thở dài một tiếng: “Chính vì muốn tránh tình huống này cho nên ta mới không thông báo cho ngươi. Ai biết được… đây đúng là mệnh.”
“Ngươi muốn làm gì? Ta bảo ngươi giết… A!” Từ Tú Nguyệt vẫn còn muốn thúc giục Nam Cung Uyên ra tay.
Bành.
Nam Cung Uyên bóp quyền đánh vào bụng Từ Tú Nguyệt, đánh bà ta ói ra nước, đánh cả người phát hồ đồ.
“Vì, vì sao?” Từ Tú Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Nam Cung Uyên tiến lên chộp lấy tay phải của bà ta, từ ngón trỏ mò ra một cây độc châm: “Ngươi còn mặt mũi nào mà hỏi vì sao? Ta còn muốn hỏi ngươi rốt cuộc là vì cái gì?”
“Hừ.” Từ Tú Nguyệt ngẩn ra, bỗng mỉm cười: “Được rồi, không giả bộ nữa, chơi không vui chút nào.”
Lần này đến phiên Nam Cung Uyên ngẩn người, bởi vì khí chất trên người Từ Tú Nguyệt bỗng nhiên thay đổi, không giống như vừa mới chịu một quyền, thậm chí còn có vẻ cao thâm mạt trắc.
“Ngươi không phải bà ấy? Rốt cuộc ngươi là ai?” Nam Cung Uyên lấy lại tinh thần.
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi nên hỏi là, ngươi không phải người, rốt cuộc ngươi là cái thứ đồ gì.”
“Nhãn lực của ngươi xác thực rất mạnh.” Từ Tú Nguyệt cười lạnh, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Ta vẫn luôn mộ danh ngươi mà chưa từng gặp mặt. Hôm nay, ta nghe nói Uyên nhi mời ngươi đến, ta quá kích động. Tuy nhiên, bên kia đã cảnh cáo ta, không cho ta tiếp xúc ngươi, nhưng ta thật sự không nhịn được.”
“Bên kia?” Lam Y Nhân hỏi: “Ngươi nói là ai?”
Từ Tú Nguyệt cười lên: “Còn có thể là ai nữa? Chu Tự Hoành và Hoa Phùng Quân chứ sao? Bọn họ đã sớm để mắt đến các ngươi, tuy nhiên lá gan quá nhỏ, không dám chính diện gây rối, nên bọn họ đã nghĩ cách dẫn ngươi đến thành phố Thiên Hải, khi đó mới bắt đầu ra chiêu.”
“Ngươi không phải cũng giống đám người kia sao?” Lam Y Nhân có chút châm chọc.
“Cũng đúng.” Từ Tú Nguyệt lười nói thêm câu nào, nhìn Hạ Thiên: “Thật ra chúng ta đã từng giao thủ qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận