Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2744: Chiến

“Đừng có mà đắc ý. Lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi.” Nữ nhân váy dài tức giận không thôi. Trước đó nàng ta đã đánh giá thấp Triệu Thanh Thanh. Tay áo nàng ta run lên, một cánh tay mới trong nháy mắt dài ra: “Nếu các ngươi không nghe lời, ta sẽ chôn các ngươi xuống đất làm phân bón.”
Nói xong, hai tay nữ nhân váy dài cắm vào trong lòng đất, miệng lẩm bẩm đọc cái gì đó.
“Ngươi làm gì thế?” Triệu Thanh Thanh sinh lòng nghi hoặc, nàng cũng biết đối phương nhất định sẽ đánh ra sát chiêu, lập tức cảnh giác nhìn chung quanh, phòng bị đối phương đánh lén.
Một mùi hôi thối mục nát giống như bùn nhão bị ủ mấy trăm năm bỗng nhiên ùa ra từ trong sơn trang.
Gã thanh niên tóc đinh và gã thanh niên tóc dài không chịu được cái mùi này, miệng sùi bọt mép. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ hư thoát mà chết.
“Mùi gì thối quá, không ngửi được.” Triệu Thanh Thanh bịt mũi, có chút không chịu nổi quay sang cầu viện Hạ Thiên: “Sư phụ, ngươi có thể hỗ trợ làm biến mất cái mùi này hay không?”
Hạ Thiên nhếch miệng, nói với Triệu Thanh Thanh: “Ngươi đã là tu tiên giả, ngươi có thể khống chế ngũ giác của mình.”
“Không biết.” Triệu Thanh Thanh đáp.
“Không biết thì học.” Hạ Thiên lười biếng đáp: “Đồ đệ ngoan, trên giường ngươi học giỏi lắm mà, thậm chí còn có nhiều kiến thức ngươi tự học. Tại sao ngươi không thăm dò, nghiên cứu về tu tiên chứ?”
“Ta học giỏi trên giường là vì có sư phụ hỗ trợ, hơn nữa ta cũng cảm thấy dễ chịu.” Triệu Thanh Thanh chẳng những không giận, ngược lại còn làm nũng: “Tu tiên phức tạp quá đi, chẳng vui gì cả. Hơn nữa, ngươi không phải sư phụ ta sao? Dạy cho ta cũng đâu có gì ghê gớm.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy Triệu Thanh Thanh nói không phải là không có lý: “Ngươi trước ngừng thở, sau đó vận chuyển linh khí trong cơ thể. Sau ba chu thiên, ngươi dừng vận chuyển linh khí tại tiết điểm kinh mạch ngũ giác, sau đó hô hấp như bình thường là được.”
“Quả nhiên hữu hiệu. Sư phụ, ngươi lợi hại quá.” Triệu Thanh Thanh lập tức làm theo. Sau hai ba giây, nàng quả nhiên không còn ngửi được cái mùi kỳ lạ đó nữa.
“Đây chỉ là loại điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Khi nào về, để ta bảo vợ Y Y tìm cho ngươi một môn công pháp tu luyện thích hợp, tránh cho ngươi làm uổng phí thân phận tu tiên giả. Hơn nữa, bây giờ đã có linh mạch Chung Nam Sơn cung cấp linh khí đầy đủ, ngươi có thể luyện tập được rồi.”
“Tu luyện cái gì, về sau hãy nói.” Ánh mắt Triệu Thanh Thanh đảo một vòng, cũng không đồng ý, chủ yếu là sợ sau khi nàng có công pháp, sẽ không còn cớ tìm Hạ Thiên song tu, cũng không thể gọi điện thoại cho Hạ Thiên nói nàng muốn cái này muốn cái kia. Trước kia, khi còn chưa thân thiết, nàng còn dám nói như vậy. Khi đó, nàng cũng đã làm như thế, nhưng bây giờ làm nhiều rồi lại sinh ra ngượng. Chính nàng cũng không biết vì sao.
“Bây giờ các ngươi còn tâm trạng liếc mắt đưa tình, chi bằng các ngươi nên suy nghĩ xem làm sao bảo vệ cái mạng nhỏ của các ngươi đi.” Nữ nhân váy dài thấy Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên không nhìn nàng ta, nàng ta tức đến muốn bể phổi: “Một lát nữa thôi, các ngươi chỉ có thể biến thành phân bón.”
Lúc này, mặt đất bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, giống như bánh bích quy bị ngâm qua nước, hoặc giống như cháo được đun sôi.
“Ngay cả đá cũng biến thành bùn, ngươi đúng là…” Triệu Thanh Thanh nhìn tảng đá Hạ Thiên đang nằm cũng trở nên mềm nhũn, không thể nín được cười: “Sư phụ, ngươi đừng có nằm một chỗ như thế. Ta thấy ngươi nên giải quyết nữ nhân này sớm một chút rồi chúng ta về ngủ sớm.”
Hạ Thiên ngáp một cái, cũng không có ý định ra tay: “Ngươi đủ sức ứng phó nữ nhân này, vừa lúc cho ngươi luyện tay.”
Nếu sư phụ đã nói như thế, làm đồ đệ đương nhiên sẽ không để sư phụ thất vọng.
Mũi chân Triệu Thanh Thanh điểm một cái, cả người bay lên không, sau đó đảo người lại nhấc chân đạp tới nữ nhân váy dài.
“Đến hay lắm.” Nữ nhân váy dài hừ lạnh một tiếng, đưa tay chộp một đống bùn cao bằng người đỡ được một cước của Triệu Thanh Thanh.
“Cứng quá.” Triệu Thanh Thanh bị chấn động khiến chân hơi đau.
Không đợi Triệu Thanh Thanh kịp phản ứng, nữ nhân váy dài biến bức tường bùn trở nên mềm nhũn, sau đó quấn vài vòng quanh chân Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh cảm thấy không ổn, vô thức muốn thu chân lại. Đáng tiếc đã muộn, đống bùn nhão dính trên chân đã trở nên cứng ngắc, nhất thời nàng cảm thấy chân của mình giống như treo quả cân nặng mấy trăm ký.
Nhưng chút trọng lượng đó cũng không thể hạn chế được hành động của Triệu Thanh Thanh.
Bành.
Triệu Thanh Thanh giơ chân mang theo còng chân bằng bún đá một cước về phía nữ nhân váy dài, đạp lui nàng ta mười mấy mét.
“Như vậy mà ngươi còn động được.” Nữ nhân váy dài cảm thấy ngoài ý muốn, rất nhanh đã có đối sách: “Để ta thêm một ngàn cân nữa, ta xem ngươi có thể chèo chống đến lúc nào.”
Hai chân Triệu Thanh Thanh vừa rơi xuống đất, mặt đất liền biến thành một vũng bùn, khiến cho chân của nàng giống như gia tăng thêm một ngàn cân.
Bành.
Triệu Thanh Thanh cố rút hai chân ra, thân ảnh lóe lên, lại đá một cước về phía nữ nhân váy dài.
“Lại thêm hai ngàn cân nữa.”
Bành.
“Thêm năm ngàn cân.”
Bành.
“Thêm một vạn cân nữa.”
Rất nhanh, bùn đất để càng lâu càng nhiều, cuối cùng chậm rãi bao phủ Triệu Thanh Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận