Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3028: Cổ trùng biến dị (02)

Nếu Viên Nhất Phương là một người tâm cơ thâm trầm, làm sao có chuyện không nghĩ đến sẽ bị người ta theo dõi, thế mà lại ban ngày ban mặt thả người bay lượn ra ngoại ô, sợ người khác không biết hướng đi của hắn ta.
Trên thực tế, Viên Nhất Phương cố tình bắt đồng bạn của hắn ta để dẫn dụ Hạ Thiên cắn câu.
Trong kế hoạch ban đầu, Viên Nhất Phương sẽ nghĩ tất cả mọi biện pháp dụ Hạ Thiên giết hắn ta, như vậy cổ Vãng Sinh bên trong cơ thể sẽ di chuyển sang người Hạ Thiên.
Mặc kệ Hạ Thiên là người bình thường, tu tiên giả hay là giống loài nào khác, cuối cùng cũng không còn nhục thân ràng buộc.
Cho nên, chỉ cần có thể khống chế nhục thân Hạ Thiên, đến một mức độ nào đó là có thể sử dụng chính bản thân Hạ Thiên.
Đáng tiếc, Hạ Thiên đã nhìn ra mánh khóe bên trong, cho nên hắn không bị mắc câu.
Viên Nhất Phương có thể đợi nhưng cổ trùng trong cơ thể của hắn ta lại không thể đợi.
“Hạ Thiên, ngươi giao cơ thể của ngươi cho ta.” Cũng không biết Viên Nhất Phương hay là cổ trùng lên tiếng: “Ta có thể thả nữ nhân này ra.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi người không ra người, cổ không ra cổ, có tư cách gì nói với ta lời này?”
“Ha ha, ngươi đúng là lạc hậu.” Vật kia hừ lạnh, ngạo nghễ nói: “Cô không phải cổ trùng, mà là một phân thân được chia ra từ vạn cổ chi tổ vạn năm trước, ngươi có thể gọi cô là Cổ Hoàng. Cô sống đến ngày nay đã hơn vạn năm, ngươi chẳng qua chỉ là phàm nhân, tốt nhất đừng nên chống lại cô.”
“Sống trên vạn năm còn cần ỷ vào cơ thể người mới có thể tồn tại.” Hạ Thiên lắc đầu, khinh bỉ nói: “Ngươi đúng là phế vật. Những vật khác, cho dù là con chó, sống mấy trăm năm đã có thể thành tinh.”
“Im ngay.” Vật kia thẹn quá hóa giận, quát lớn: “Đừng đánh đồng cô với sinh vật thấp hèn cấp thấp đó. Sự tồn tại của ta và chúng hoàn toàn không cùng một phương diện.”
Triệu Thanh Thanh cười khẩy: “Vậy thì ngươi còn không bằng một sinh vật cấp thấp, hèn hạ.”
“Muốn chết.”
Vật kia quát một tiếng, bỗng nhiên trong không khí vang lên một tiếng vèo.
Hạ Thiên đưa tay ôm Triệu Thanh Thanh lui lại nửa bước.
Bốp!
Một tiếng vang giòn, chỗ Triệu Thanh Thanh đứng vừa nãy xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.
Sắc mặt Triệu Thanh Thanh ngưng trọng hẳn lên, bởi vì nàng hoàn toàn không bắt được quỹ tích tấn công của vật kia. Đây là tình huống trước giờ nàng chưa gặp qua.
“Thấy chưa?” Vật kia gào lên: “Cô muốn giết các ngươi đơn giản dễ như trở bàn tay. Các ngươi có chiêu thức gì thì nên giữ lại, tuyệt đối đừng cho rằng có thể chống lại được cô.”
“Nói càng nhiều càng nói rõ ngươi đang chột dạ.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Thanh Thanh nha đầu, ngươi đừng bị nó hù. Đây chính là một con cổ trùng phải dựa vào ký sinh mới có thể sống sót.”
“Làm càn.”
Vật kia càng thêm tức giận, trong không khí lại vang lên thêm mấy tiếng vèo vèo vèo.
Bốp bốp bốp bốp!
Sau khi rơi xuống, lập tức tạo thành mấy cái hố sâu không thấy đáy. Nếu đánh vào cơ thể người, đoán chừng cơ thể người sẽ bị đánh thành một bãi thịt nát.
“Đừng phí sức nữa.”
Hạ Thiên ôm Triệu Thanh Thanh thoải mái né tránh, không hề lo lắng: “Mỗi một lần đánh, ngươi sẽ mất đi một xúc tu, cho dù xúc tu của ngươi đều sáng lên hết cũng không đụng đến nửa sợi lông của chúng ta.”
“Cô sống gần vạn năm, hàng năm đều sinh trưởng rễ cây, cho đến bây giờ đã vượt qua trăm vạn rễ.” Vật kia khinh bỉ nói: “Ngươi có thể thoát được mấy lần, mấy chục lần, thậm chí mấy ngàn lần, nhưng nếu hơn trăm vạn rễ của ta đồng loạt đánh ra, ngươi cảm thấy ngươi còn tránh được sao?”
Hạ Thiên cười nói: “Vậy ngươi đánh đi.”
Vật kia bị Hạ Thiên chọc giận, phẫn nộ quát lên: “Ngươi cho rằng cô không dám sao?”
“Ngươi chính là không dám, bởi vì rễ dùng hết, ngươi cũng không còn cách nào để sống nữa.” Hạ Thiên nhìn thấu được sơ hở của con cổ trùng: “Đến lúc đó, ngươi chỉ là một con cổ trùng bình thường, ngay cả đứa bé cũng có thể giẫm chết ngươi bằng một chân.”
“Ngươi chỉ biết nói hươu nói vượn.” Vật kia sát khí lẫm liệt: “Ta sẽ để cho ngươi nếm thử cái gọi là mưa to gió lớn.”
Vừa dứt lời, trong phòng tràn ngập âm thanh vèo vèo, dày đến mức màng nhĩ người ta như muốn bị chấn vỡ. Điều ngoài ý muốn chính là tiếng bốp bốp trong dự định lại không vang lên.
“Sao?”
Vật kia cũng kinh ngạc không thôi, hét lên: “Cổ nhánh của cô đâu, vì sao không trả lời?”
“Bởi vì nó đã biến mất rồi.” Hạ Thiên đáp lại.
“Không thể nào.” Vật kia không tin, lập tức bắn ra vạn xúc tu, quả nhiên lại là một trận âm thanh vèo vèo.
Một phút trôi qua vẫn không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Năm phút trôi qua vẫn thế.
Mười phút, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
“Ngươi đã làm như thế nào?” Vật kia rốt cuộc hoảng lên: “Tại sao phàm nhân lại có được thủ đoạn như vậy? Chẳng lẽ ngươi là Chân Tiên hàng thế?”
Hạ Thiên miễn cưỡng nói: “Ta không phải Chân Tiên, cũng không phải hàng thế, chẳng qua do ngươi quá yếu mà thôi.”
“Không thể nào.” Vật kia hiển nhiên không cách nào tiếp thu được lời giải thích này: “Cô nói thế nào cũng là Cổ Hoàng đã sống vạn năm, cho dù công lực bởi vì linh khí ở đây mỏng mà suy yếu, cũng không phải một phàm nhân nho nhỏ như ngươi có thể đánh bại được. Trừ phi…”
Nói xong, ánh mắt vật kia sáng lên: “Trên người ngươi có linh bảo nghịch thiên?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận