Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3179: Một con đại vương bát vạn năm

“Linh khí trái đất mỏng manh như vậy, thiết lập địa tế đàn ở đó, cố nhiên không có ai quấy nhiễu, nhưng sẽ kéo dài thời gian khôi phục của ông ta, trừ phi…”
Triệu Vũ Cơ liên tưởng đến chuyện mà các nàng điều tra trong khoảng thời gian vừa qua, lập tức tiếp lời: “Trừ phi trên trái đất có một nơi ẩn chứa linh khí sung túc, đủ cung cấp cho địa tế đàn dùng trong vạn năm.”
“Tuy nhiên, người ở trung tâm bí cảnh tuyệt đối không phải Dã Hỏa lão tổ.” Dạ Ngọc Mị lắc đầu: “Nghiêm chỉnh mà nói, Dã Hỏa lão tổ không ở bất cứ thế giới nào, mà là dùng loại tế đàn này dựng ra một khe hở thời không bên trong dòng sông thời gian, cung cấp nơi ẩn núp chữa thương cho ông ta.”
Triệu Vũ Cơ tán đồng thuyết pháp này: “Người đến trái đất vạn năm trước có liên quan gì với Vạn Hóa Lão Tổ, chẳng lẽ bọn họ cùng một bọn?”
“Chưa hẳn.” Dạ Ngọc Mị lắc đầu phủ định suy đoán này: “Thời gian người kia đến trái đất sớm hơn, về sau cũng không biết vì nguyên nhân gì mà thiết lập ba bí cảnh, sau đó an nghỉ bên trong. Dã Hỏa lão tổ hẳn là về sau mới đến trái đất, phát hiện có người này tồn tại, nhưng không dám quấy nhiễu, lại âm thầm thiết kế địa tế đàn, lén lút hấp thu sức mạnh của người này cho mình dùng.”
“Nói như vậy, thật ra cũng đã giải thích một vấn đề.” Ánh mắt Triệu Vũ Cơ hiện lên nộ khí: “Vì sau rõ ràng có ba đại bí cảnh, nhưng linh khí tràn ra mặt đất vẫn mỏng manh như cũ, chắc chắn đã bị địa tế đàn kia cướp hết.”
Dạ Ngọc Mị mỉm cười: “Nói nhiều như vậy, tất cả cũng chỉ là suy đoán của chúng ta.”
Triệu Vũ Cơ lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta đi tìm địa tế đàn đó đi, thuận tiện dạy cho Dã Hỏa lão tổ một bài học khó quên.”
“Thật ra cũng không cần tìm, địa tế đàn ở đâu, ta cũng đã đoán được một hai.” Dạ Ngọc Mị nói.
Triệu Vũ Cơ hỏi: “Ở đâu?”
“Ở Nam Cương.” Dạ Ngọc Mị khẳng định: “Nói một cách chính xác, chính là Nguyệt Phương Nguyên.”
“Nguyệt Phương Nguyên?” Triệu Vũ Cơ sửng sốt: “Nơi đó hẳn là thông đạo thông đến bí cảnh Liên Thiên Cung.”
Lập tức nàng bừng tỉnh: “Đúng vậy, bởi vì nơi đó câu thông đến Liên Thiên Cung, nó lại càng thuận tiện hấp thu linh khí bên trong bí cảnh, hơn nữa còn không dễ dàng bị người ta phát hiện.”
“Không sai.” Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói: “Thật ra chúng ta còn phải cảm ơn chồng. Bây giờ hắn đang ở Nguyệt Phương Nguyên, chúng ta chạy đến đó giúp hắn đi.”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay thôi.” Triệu Vũ Cơ gật đầu.

Nam Cương, Nguyệt Phương Nguyên.
“Vạn năm? Trả hết nợ tu?”
Hạ Thiên nghe được âm thanh này, không khỏi bật cười: “Dưới tế đàn này ẩn giấu đại vương bát sao?”
“Thế nào?” Mặc dù Y Tiểu Âm không nghe được âm thanh đó, nhưng nghe được Hạ Thiên nói, lập tức cảm thấy không thích hợp, vội vàng tiến lên.
“Vợ Y Y, không có việc gì đâu.”
Hạ Thiên cười nói: “Dưới đáy tế đàn này hình như cất giấu một con đại vương bát vạn năm. Ông ta dường như không muốn ta chữa khỏi cho người này.”
“Làm càn!” âm thanh kia vẫn xuyên từ dưới đáy tế đàn, xuyên qua ngân châm truyền vào trong đầu Hạ Thiên: “Ngươi dám bất kính với lão phu, ngươi muốn chết.”
“Đừng truyền nữa, khó chịu quá.” Hạ Thiên gắt một cái, bỗng nhiên rút ra ngân châm, trực tiếp chuyển âm thanh truyền ra bên ngoài: “Ta ghét nhất loại lão lưu manh giống như ngươi.”
Cổ Thần bà bà nghe được âm thanh này, bỗng dưng biến sắc: “m thanh này nghe rất quen tai. Nó đã từng vang lên trong đầu ta mấy trăm năm trước. Lúc đó, nó luôn thúc ta mở ra bí… Ta còn tưởng rằng đó là tâm ma của mình.”
Nói đến chỗ mấu chốt, Cổ Thần bà bà bỗng dưng dừng lại, bỏ mất một chữ nào đó.
“Đó không phải tâm ma mà là đại vương bát.” Hạ Thiên cười nói: “Vợ Y Y, chúng ta đập bỏ tế đàn này đi, bắt con rùa dưới đó mang đi nấu canh, như thế nào?”
Y Tiểu Âm dở khóc dở cười nói với Hạ Thiên: “Người này ẩn núp bên dưới tế đàn, tu vi nhất định không yếu. Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
“Có cái gì cần phải cẩn thận chứ.” Hạ Thiên nhếch miệng khinh thường: “Ta đã nói từ trước, chỉ có phế vật và ngu ngốc mới thích trốn trốn tránh tránh. Con rùa này nói mình ẩn núp một vạn năm, như vậy ông ta chính là lão tổ tông của phế vật và ngu ngốc, lại càng không có gì phải sợ.”
“Hạ Thiên, ngươi đừng xúc động.” Biểu hiện Cổ Thần bà bà trở nên cực kỳ ngưng trọng, không biết nghĩ đến điều gì: “Ban đầu ta muốn ngươi phá vỡ tế đàn, sau đó âm thầm ngắt kết nối thông đạo đến bí cảnh Thiên cung, đề phòng chủ nhân của âm thanh này. Nếu bây giờ ông ta đã tỉnh, chúng ta đừng nên chọc giận ông ta. Chúng ta không phải đối thủ của ông ta đâu.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Mấy loại phế vật này, một mình ta cũng có thể giải quyết. Các ngươi lui sang một bên đi. Bây giờ ta đi phá tế đàn này.”
“Lão phu chính là Dã Hỏa lão tổ vạn năm trước, tung hoành liên minh tu tiên, quét ngang bảy mươi hai giới vực.”
Âm thanh dưới đáy kia giận không được mắng to: “Đám sâu kiến các ngươi cũng dám bất kính đối với lão phu. Xem ra vạn năm trôi qua, những giới vực này đã quên mất sự kinh khủng của lão phu. Vậy để lão phu cho các ngươi biết cái gì gọi là thiên uy.”
Một giây sau, cả tòa tế đàn lắc lư.
Không đúng, hẳn là toàn bộ mặt đất đều đang lắc lư.
Không phải lắc lư theo kiểu địa chấn, mà giống như toàn bộ trái đất đang run lên vì sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận