Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2206. Ai là gian tế

Viên Thế Hoàng không nhịn được hỏi: “Sao ngươi muốn tìm Bé Ngoan này? Nàng ấy là ai? Có cần ta hỗ trợ tìm một chút không?”
Lúc đầu, Hạ Thiên muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, nói không chừng những công tử thế gia này lại có con đường đặc biết nào đó để tìm người, để cho hắn tìm giúp mình cũng tốt, thế là Hạ Thiên gật đầu nói: “Được, ngươi có thể tìm một chút, nếu tìm được thì lập tức báo cho biết.”
“Được.” Viên Thế Hoàng không khỏi bật cười.
Hắn vẫn luôn cho rằng Hạ Thiên rất khó giao tiếp, chẳng những tùy hứng làm bậy mà còn vui buồn thất thường. Bây giờ được tiếp xúc gần một lần, phát hiện chỉ cần không trêu chọc Hạ Thiên, về cơ bản sẽ bình an vô sự, xem ra trước kia hắn đã có rất nhiều thành kiến với nam nhân này.
Lúc này, điện thoại của Triệu Thanh Thanh đột nhiên vang lên, nàng lập tức kết nối, nghe một hồi thì vội vàng chạy về phía Hạ Thiên nói: “Sư phụ, bên phía Tiểu Lạc gặp rắc rối, chúng ta qua xem một chút.”
“Nàng ấy ở đâu?” Tất nhiên Hạ Thiên không có ý kiến.
Triệu Thanh Thanh liếc nhìn điện thoại di động: “Nàng vừa gửi định vị, hình như là ở trong một ngôi biệt thự bên bờ biển.”
“Vậy được, chúng ta đi thẳng tới là được.” Hạ Thiên liếc nhìn định vị, sau đó hắn ôm Triệu Thanh Thanh rồi trực tiếp bay lên trời, nhanh chóng rời đi.
Viên Thế Hoàng đứng ở nơi đó, nhìn về phía Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh biến mất, không chút nghĩ ngợi nói: “Địa vị của nhà họ Triệu thực sự kiên cố vững chắc nha. Ban đầu còn tưởng rằng sau khi Triệu Vũ Cơ và Triệu Yêu Yêu mất tích, địa vị của nhà họ Triệu trong lòng Hạ Thiên sẽ rớt xuống ngàn trượng. Không ngờ, Triệu Thanh Thanh lại đột nhiên xuất hiện. Bây giờ nguyên khí của nhà họ Viên trong tối đã thương tổn nặng nề. Nếu ta không nghĩ cách, sớm muộn gì nhà họ Viên ở Bắc Kinh cũng bị những người kia chia rẽ chiếm đoạt.”
“Tại sao nhà họ Viên chúng ta lại không có mỹ nữ khiến cho Hạ Thiên để mắt tới chứ?” Viên Thế Hoàng không nhịn được cảm thán Triệu Công Tử và Triệu Hiểu Trác tốt số, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, trong lòng dần dần nóng lên: “Chờ đã, nhà họ Viên không có, không đại diện… Có một người chắc chắn có thể làm cho Hạ Thiên cảm thấy hứng thú!”
...
Tân Cảng, một biệt thự bên bờ biển.
Tần Tiểu Lạc sốt ruột ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, phía sau nàng là một vài thành viên nhà họ Triệu trong Thiên Đạo Tổ.
Trên bàn cà phê đối diện với bọn hắn có một người đang nằm, sắc mặt xanh tím, nhìn dáng vẻ như không còn nhiều thời gian, đó chính là Viên Hạo, người dã bị
Tần Tiểu Lạc đưa tới trước đó. Khoảng nửa ngày trước, Tần Tiểu Lạc dẫn theo một nhóm người áp tải Viên Hạo đuổi đến Tân cảng bên này. Nàng nhanh chóng đặt trước một chiếc tàu qua điện thoại, có thể lập tức xuất phát đi tìm kiếm tung tích của Triệu Hiểu Trác trên biển.
Thật không may, bọn hắn vừa đuổi tới Tân Cảng, còn chưa kịp leo lên thuyền thì Viên Hạo đã xảy ra chuyện. Và trước khi lên thuyền, hắn chỉ thuận miệng uống một bình nước, sau đó trực tiếp sùi bọt mép rồi ngã xuống đất không dậy nổi.
Ban đầu Tần Tiểu Lạc muốn đưa Viên Hạo đi bệnh viện, nhưng rất nhanh đã bỏ đi ý nghĩ ấy, lựa chọn liên lạc với Triệu Thanh Thanh, để cho nàng đưa Hạ Thiên tới. Có Hạ Thiên ở đây, hắn còn giỏi hơn tất cả các bác sĩ trên thế giới.
“Rốt cuộc là ai đã đưa bình nước đó cho hắn?” Tần Tiểu Lạc nghiêm nghị quát hỏi.
“Tốt nhất là nên sớm thừa nhận một chút, ta có thể đảm bảo giữ cho ngươi một mạng. Nếu như đợi lát nữa ta tra ra được, vậy cũng đừng trách ta để cho ngươi sống không bằng chết.”
Mấy thành viên nhà họ Triệu trong Thiên Đạo Tổ không nhịn được hai mặt nhìn nhau, sau đó, mọi người đều lắc đầu không biết phải làm sao.
“Ha ha, đều không thừa nhận sao?” Tần Tiểu Lạc khoanh tay, cười khẩy: “Các ngươi cảm thấy ta là nữ nhân nên dễ ức hiếp, hay cảm thấy ta không dám bắt các ngươi sao?”
“Phu nhân, ta nghĩ chưa chắc có ai trong số chúng ta dám làm vậy.” Một người trẻ tuổi trong đó không chịu nổi sự nghi ngờ, trực tiếp lên tiếng phản bác lại: “Chúng ta đều mang họ Triệu, không thể phản bội nhà họ Triệu, hơn nữa làm như vậy cũng không có ích lợi gì với chúng ta cả.”
Tần Tiểu Lạc vẫn có chút tin tưởng mấy lời này. Những người này đều được nhà họ Triệu lựa chọn trong số hàng nghìn đứa trẻ rồi mới đưa vào Thiên Đạo Tổ. Bất kể gia thế hay lý lịch đều trong sạch, bọn hắn thực sự rất trung thành. Chỉ là lòng người thực sự không thể đoán được, đặc biệt là hiện tại sự sống chết sinh tử của Triệu Hiểu Trác đang rất nguy hiểm, nàng không thể đánh cược.
“Ngươi tên là Triệu Chí Vĩ đúng không? Ta nhớ ra ngươi, ngươi chính là người mà Hiểu Trác đã chọn từ mười năm trước để bồi dưỡng trọng điểm. Khi đó ngươi mới lên sơ trung nhỉ?” Tần Tiểu Lạc nhìn người trẻ tuổi kia rồi chậm rãi nói.
Người trẻ tuổi tên là Triệu Chí Vĩ ấy lộ ra vẻ cảm kích: “Phu nhân có trí nhớ tốt. Mười năm trước, ta còn học năm ba trung học cơ sở. Khi đó, nhị công tử Triệu Hiểu Trác nhìn trúng ta rồi trực tiếp đưa ta tiến vào Thiên Đạo Tổ để bồi dưỡng. Hai năm trước ta mới đến Thiên Đạo tổ, sau đó ta vẫn luôn là cận vệ của công tử Hiểu Trác.”
“Ngươi tên là… Ngươi tên là…” Tần Tiểu Lạc lần lượt gọi tên của mấy người khác, trên mặt không chút biểu cảm, ra vẻ lạnh lùng nói: “Chính bởi vì các người đều là nhân tài do Hiểu Trác tự mình tuyển chọn, cho nên ta mới có thể để lại cho các ngươi một cơ hội. Chỉ cần bây giờ chủ động nhận tội, ta có thể không truy cứu trách nhiệm của người đó. Nếu không, gia pháp phục dịch, không chút lưu tình.”
Lời này khiến cho mười mấy thành viên nhà họ Triệu không nhịn được run rẩy trong lòng, bọn hắn biết Tần Tiểu Lạc đang thật sự rất tức giận, nếu không nàng sẽ không dùng gia pháp ra tay độc ác như vậy.
Lời vừa nói ra, Triệu Chí Vĩ đột nhiên rút tay ra từ trong ngực một khẩu súng lục giảm thanh. Hắn bắn vào các thành viên khác, cuối cùng nhắm ngay vào đầu Tần Tiểu Lạc: “Được rồi, bây giờ ta thừa nhận là ta làm. Ngươi có thể làm gì ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận