Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3491: Cho dù thuyền lật cũng không đả thương được ta

Khi đó, Trương Minh Đà đang du ngoạn ở Hoàng Sơn, nghe xong việc này, lập tức chạy đến Nhiếp gia trấn.
Đầu tiên, ông dùng Quỷ Môn Cửu Châm cứu sống người bị vị thiên tài Nhiếp gia đánh chết, sau đó nghiên cứu ra một giải dược, giúp những người bị lây nhiễm khôi phục bình thường, cuối cùng còn hỗ trợ tạm thời phong cấm cái giếng cổ đang bốc lên sát khí.
Chỉ là không biết vì sao, một số người uống giải dược lại chết một cách khó hiểu.
Đám người họ Nhiếp trong nháy mắt trở mặt, lập tức quên mất ân huệ Trương Minh Đà đã cứu toàn gia tộc bọn họ, trái lại còn muốn giết ông luôn.
Cũng may, Trương Minh Đà từ trước đến nay là người không thích ai báo ân. Ông chuyên trị những quái bệnh cũng chỉ vì hứng thú, thuận tiện dương danh thiên hạ. Khi thấy thời cơ bất ổn, ông đã sớm chạy đi, một lần nữa tránh được một kiếp.
Tuy nhiên, từ đó về sau, Trương Minh Đà trở thành cái tên cấm kỵ không được nhắc ở Nhiếp gia trấn. Cái giếng kia cũng bị phong tồn luôn.
…..
“Thì ra là như vậy.” Nhiếp mụ mụ nghe Trương Minh Đà thuật lại, so sánh với ấn tượng khi bà còn bé, quả nhiên có thể giải thích được chỗ không thông trong đó, lập tức tin tưởng hơn phân nửa.
Nhiếp Tiểu Lý gật đầu. Nàng hiểu rất rõ tâm tư của đám tộc lão Nhiếp gia. Mấy chuyện lấy oán trả ơn, bọn họ chẳng những làm được, hơn nữa còn làm rất thành thục.
“Đại sư phụ, trong giếng kia rốt cuộc có cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy nghĩ đến một vấn đề khác: “Chẳng lẽ bên trong thật sự có đan dược trường sinh bất lão mà hoàng đế lưu lại?”
“Ha ha, mấy chuyện đó ai mà biết được.” Trương Minh Đà từ chối cho ý kiến vấn đề này: “Đáy giếng có cái gì, ngươi bảo Hạ Thiên đi kiểm tra một chút không phải sẽ biết liền sao. Dù sao, với bản lãnh của nó, nó nhất định có thể xuống dưới đó.”
Hạ Thiên tuyệt không khách sáo, lập tức vạch trần: “Đại sư phụ, ông không biết thì nói là không biết, giả bộ làm gì?”
“Mặc kệ ngươi.” Trương Minh Đà nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi nổi giận. Tuy nhiên, ông chỉ mắng một đôi lời, liền không nhịn được mà nhắc nhở: “Thật ra, người Nhiếp gia có thể phái ra không nhiều, nhưng có hai người ngươi nhất định phải lưu ý. Nếu không cẩn thận, rất có khả năng ngươi sẽ bị lật thuyền.”
Hạ Thiên vẫn khinh thường như cũ.
“Hai người nào ạ?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi một câu.
Trương Minh Đà thoáng nhớ lại một chút, sau đó nói: “Một người tên Nhiếp Vân Hải, là lão tam của Nhiếp gia bốn mươi năm trước. Người này là cao thủ dùng độc, tâm tư độc ác. Chuyện năm đó có ông ta nhúng tay vào, nếu không, tình thế cũng không nghiêm trọng như vậy.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp: “Còn một người nữa thì sao?”
“Một người nữa cũng không biết còn sống không.” Trương Minh Đà chậm rãi nói: “Người đó tên Nhiếp Nhân Long, là tộc lão Nhiếp gia bốn mươi năm trước. Bây giờ có lẽ ông ấy đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi, theo lý có thể đã chết, nhưng Nhiếp gia thì có chút khó nói, chuyện tà môn cũng không ít. Tóm lại, các ngươi nên cẩn thận thì hơn. Nhất là Hạ Thiên, cho dù ngươi vô địch thiên hạ, cũng không có nghĩa ngươi sẽ không bị người ta ám toán, cẩn thận một chút, dùng thuyền sẽ vạn năm.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Không ai có thể ám toán được ta đâu. Đại sư phụ, ngươi nên quan tâm chuyện của mình đi, hơn nữa thuyền lật cũng không đả thương được ta.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Trương Minh Đà thản nhiên nói: “Ta còn việc phải xử lý, không nói nhiều với các ngươi nữa.”
“Được rồi, cảm ơn đại sư phụ.” Ninh Nhụy Nhụy nghiêm túc nói lời cảm ơn, sau đó cúp điện thoại.
Nhiếp Tiểu Lý lên tiếng: “Nhiếp Vân Hải là tam bá gia của chúng ta, đã xuất gia làm hòa thượng bốn mươi năm trước, hiện tại là chủ trì Vân Tiên Tự.”
“Thế hệ của gia gia ngươi bây giờ còn mấy ai?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Gia gia ta có tổng cộng chín anh chị em, nhưng bây giờ chỉ có bốn người còn sống.”
Nhiếp Tiểu Lý gãi đầu, sau đó nắm chặt ngón tay nói: “Mặc dù gia gia ta là gia chủ nhưng thật ra xếp hàng thứ bảy. Lão đại, lão nhị đã chết từ lâu. Lão tam chính là Nhiếp Vân Hải, lão tứ là Nhiếp Vân Mộng, là một đạo sĩ, hiện tại đang trông coi vườn trà. Còn một người nữa là cửu cô nãi nãi Nhiếp Vân Yên, là thành viên tộc lão, hiện đang ở biệt thự sườn núi.”
“Ngươi biết Nhiếp Nhân Long chứ?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu: “Chưa hề nghe qua.”
“Ta cũng chưa từng nghe nói qua.” Nhiếp mụ mụ cũng lắc đầu. Nếu không phải Trương Minh Đà nhắc đến, bà thật sự không biết trong tộc còn có nhân vật này.
“Bất kể thế nào, mọi người cũng nên chú ý nhiều hơn.” Ninh Nhụy Nhụy hợp thời nhắc nhở: “Ta luôn có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, ngực cũng mơ hồ có chút không dễ chịu.”
Hạ Thiên nghe xong, ánh mắt sáng lên: “Thật không? Tiểu muội chân dài, chỗ nào của nàng không thoải mái vậy? Ta giúp nàng sờ cho.”
“Tránh sang một bên chơi.” Ninh Nhụy Nhụy gạt tay Hạ Thiên đang làm loạn, hung hăng nguýt hắn một cái: “Đại sư phụ của ngươi cũng đã nói, bảo ngươi cẩn thận hơn.”
“Ông ấy già rồi, nói nhiều, gan cũng nhỏ.” Hạ Thiên cười nói: “Cũng có thể là bị tân sư nương mài đến không còn lòng dạ.”
Mọi người lại đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng đến một đường rẽ.
Bên trái là đến biệt thự sườn núi, bên phải tất nhiên là đến vườn trà Vân Hương. Mọi người phải chia nhau ra làm việc ở đây.
“Mẹ, mẹ tuyệt đối không được mềm lòng, cũng không được để những người kia giữ lại. Gặp được em gái thì đi ngay.” Nhiếp Tiểu Lý dặn dò mẹ nàng cẩn thận.
“Mẹ biết rồi.” Nhiếp mụ mụ cũng nhắc nhở: “Tính tình của Tứ bá gia con rất cổ quái, chưa chắc đã giúp chúng ta, mọi người nên cẩn thận một chút.”
Rất nhanh, mọi người tách nhau ra.
Sau khi tách ra, Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý đi nhanh hơn, rất nhanh đã đi hơn phân nửa ngọn núi.
Không bao lâu sau, một đạo sĩ trẻ tuổi từ con đường đá đi tới.
“Hai vị nên dừng bước ở đây. Nếu tiếp tục đi về phía trước, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận