Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2136. Hai mươi tám tuổi

Sau khi qua cầu, Ninh Nhụy Nhụy nhớ tới một vấn đề: "Ba cái tên lừa đảo kia đâu?"
Hạ Thiên lắc đầu: "Không biết."
"Ngươi thật không biết?" Ninh Nhụy Nhụy có chút hoài nghi nhìn Hạ Thiên, "Bọn hắn lên cầu trước, chẳng lẽ bị toà núi thịt kia xử lý rồi?"
"Không phải." Hạ Thiên lại lắc đầu, "Tiểu muội chân dài, cô quản ba cái tên ngớ ngẩn ấy làm gì, bọn hắn chết hay chưa không quan trọng một chút nào."
"Quan trọng." Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt với Hạ Thiên, "Ta rất khó chịu trong lòng."
"Tiểu muội chân dài, cô không cần phải khó chịu trong lòng." Hạ Thiên thuận miệng nói ra: "Cô càng không cần phải quan tâm sống chết của ba cái tên ngu ngốc kia."
Trong lòng của Ninh Nhụy Nhụy chợt hiện lên một cái ý nghĩ, không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngươi có phải đã đụng tay chân gì đó đối với bọn hắn rồi hay không?"
Hạ Thiên hì hì cười một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
"Lần sau khi ra tay với mấy tên khốn kiếp ấy, lên tiếng sớm một chút, nếu không thì ta còn tưởng rằng ngươi đổi tính rồi chứ." Ninh Nhụy Nhụy thấy phản ứng của hắn, lập tức càng thêm xác định. Tên lưu manh chết bầm này rõ ràng chính là một tên có thù tất báo, vô cùng ghi hận.
Người đắc tội với hắn trên cơ bản đều không có kết quả gì tốt đẹp, làm sao lại bỏ qua ba cái tên lừa đảo đáng chết kia.
"Tiểu muội chân dài, cô chớ nói lung tung." Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt chững chạc đàng hoàng, "Ta từ trước đến nay là lấy đức phục người, lấy lý phục người."
Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái: "Ta tin ngươi mới là quỷ."
"Ta không phải là quỷ." Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy, nói nghiêm túc: "Tiểu muội chân dài, cô phải tin tưởng ta vô điều kiện, ta chính là bạn trai của cô."
Ninh Nhụy Nhụy vẫn chưa trả lời, bên cạnh vang lên một âm thanh có chút già nua: "Ấy ấy, lời nói ấy rất thú vị, ta cũng cảm thấy mỹ nữ ngươi phải tin tưởng vị huynh đệ này vô điều kiện."
"A?" Ninh Nhụy Nhụy hoảng sợ a lên một tiếng, phát hiện phía trước cách đó không xa là một ông lão mặc quần áo lam lũ lôi thôi ngồi xổm trong góc tường.
Ông lão kia nhìn qua chí ít phải bảy mươi tuổi, tóc muối tiêu lộn xộn, thân thể khá gầy, chỉ là con mắt vẫn rất sáng, không giống như ánh mắt của một ông già.
Hạ Thiên rất là khó chịu trừng mắt với lão già kia một chút: "Ngươi cái người ngớ ngẩn này muốn ăn đòn đúng không, thế mà nghe lén ta với bạn gái của ta nói chuyện?"
"Ấy ấy, ta nhưng không có nghe lén, là âm thanh các ngươi nói quá lớn." Ông lão lôi thôi nhếch miệng nở nụ cười, "Có điều, dáng dấp của bạn gái ngươi rất xinh đẹp, huynh đệ ngươi thực sự là quá có phúc khí."
"Lão già, ngươi là ai, vì sao lại ở nơi đây?" Ninh Nhụy Nhụy phát hiện ông già ấy vẫn đang ngó chừng nhìn nàng, kỳ lạ chính là trong dáng vẻ cũng không có một chút ý thô tục, nhưng tuyệt đối không phải tán thưởng, thực sự khiến nàng có chút không thể đoán trước.
"Lão già ngươi đang gọi là ta?" Ông lão lôi thôi có chút khó hiểu, chỉ vào chính mình: "Ta mới hai mươi tám tuổi, ngươi gọi ta là lão già?"
Ninh Nhụy Nhụy ngẩn người, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Ngươi nói ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi tám tuổi." Ông lão lôi thôi duỗi ra một đôi bàn tay bẩn thỉu, bên trong móng tay tràn đầy cát bụi màu đen, tay trái của hắn dựng lên số hai, tay phải dựng lên số tám, "Tháng trước vừa qua sinh nhật, khi đó bạn gái của ta cũng ở đây, mặc dù nàng không có xinh đẹp như ngươi, nhưng cũng rất đẹp, giống như minh tinh."
"Ngươi xác định không phải đang nói đùa?" Ninh Nhụy Nhụy cẩn thận quan sát ông lão này một chút, nói thật, người đó bên ngoài trừ ánh mắt còn có chút sức sống, cả bộ thân thể đã gần đất xa trời, nói là tám mươi hai tuổi cũng có người tin.
Ông lão lôi thôi trừng mắt Ninh Nhụy Nhụy: "Ai đùa giỡn với ngươi, ông lão này chính là hai mươi tám tuổi."
"..." Ninh Nhụy Nhụy im lặng một hồi lâu, nhịn không được nhổ nước bọt nói: "Ngươi cũng tự xưng là lão già, còn khăng khăng bảo hai mươi tám tuổi?"
"Lúc đầu, lão phu chỉ là cách xưng hô theo thói quen của ta mà thôi." Ông lão lôi thôi hừ hừ chít chít nói: "Qua đêm nay, nói không chừng ta sẽ là mười tám tuổi nữa nha."
Hạ Thiên liếc ông lão lôi thôi này một chút, thuận miệng nói ra: "Ngươi đừng nằm mơ nữa, qua đêm nay, ngươi sẽ chết."
"Vị huynh đệ này, ta không có thù có oán với ngươi, ngươi làm sao rủa ta chết chứ?" Ông lão lôi thôi nổi giận đùng đùng trừng mắt Hạ Thiên, "Thân thể ta rất tốt, chỉ cần có thể khôi phục chút tinh thần, liền có thể tiếp tục đi động phủ kia liều một phen, nhất định có thể trở lại mười tám tuổi, đến lúc đó ta một quyền sẽ đánh chết ngươi."
"Ngươi trở lại bao nhiêu tuổi cũng không thể đánh ta." Hạ Thiên bĩu môi, "Đừng nói một quyền, cho ngươi một vạn quyền cũng không thể. Mà ta, bất cứ lúc nào có thể một quyền đã xử lý được ngươi."
"Hừ, ta lười nhác nói nhảm với loại người không kiến thức như ngươi." Có lẽ sợ Hạ Thiên động thủ đánh hắn thật, ánh mắt của ông lão lôi thôi lấp lóe mấy lần, "Chờ ta trở lại mười tám tuổi, lại có được nhiều tuổi thọ thêm một chút, đến lúc đó liền có thể trường sinh bất tử, các ngươi muốn ghen tị đều ghen tị không được, đây là cơ duyên của ta."
"Cơ duyên?" Ninh Nhụy Nhụy nghe được một từ mấu chốt, "Ngươi nói cơ duyên, có liên quan đến động phủ ngươi nhắc đến không?"
"Không biết ngươi đang nói cái gì! Ông già ta có lòng tốt khuyên các ngươi một câu..." Đôi mắt của ông lão lôi thôi xoay cuộn tròn, “Qua cầu rất dễ, nhưng chớ đi loạn, đi sai một bước nhầm nửa bước là có khả năng sẽ mất mạng ở nơi đây, đương nhiên cũng có thể là muốn chết cũng không chết được."
Hạ Thiên uể oải nói: "Mặc kệ ở nơi nào, chúng ta đều là sẽ không chết, còn ngươi rất khó nói."
"Được rồi, không cùng các ngươi nói nhảm, thời gian chênh lệch không nhiều." Ông lão lôi thôi không biết nhớ ra cái gì đó, giọng điệu bỗng nhiên thấp xuống, cũng không tiếp tục nói chuyện với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, quay người cất bước rời đi.
"Kỳ quái." Ninh Nhụy Nhụy vừa mới bắt đầu hoài nghi ông già kia có thể là người mất trí nhớ, cho nên nói chuyện có chút không rõ ràng, hiện tại cảm thấy người này khẳng định là đầu óc có bệnh.
"Tiểu muội chân dài, đầu óc của hắn không có bệnh." Hạ Thiên hướng về phía Ninh Nhụy Nhụy giải thích nói: "Nhưng, đầu óc của hắn thật sự có vấn đề."
"Ngươi ý đang muốn nói cái gì?" Ninh Nhụy Nhụy vốn là có chút ngẩn người, hiện tại lại bị Hạ Thiên nói đến có chút hồ đồ: "Cái gì gọi là đầu óc không có bệnh, nhưng đầu óc có vấn đề?"
"Tiểu muội chân dài, cô nên làm vợ ta sớm một chút, như vậy có thể trở nên thông minh, nếu không thì sớm muộn sẽ ngốc chết mất." Hạ Thiên có chút bận tâm nhìn Ninh Nhụy Nhụy, "Chuyện đơn giản như vậy cũng nghĩ không thông, không có bệnh không phải là không có vấn đề, có bệnh không có nghĩa là có vấn đề, bệnh và vấn đề không phải là một, nhưng có đôi khi có thể là một chuyện..."
"Được rồi, được rồi!" Ninh Nhụy Nhụy càng nghe càng đau đầu hơn, trực tiếp cắt ngang Hạ Thiên, "Ta không muốn nghe ngươi nói vè đọc nhịu, nói thẳng đi, ngươi trực tiếp nói cho ta hắn đến cùng bao nhiêu tuổi là được rồi."
"Quả thật có chút kỳ lạ." Hạ Thiên hiếm thấy nhíu mày, "Hôm nay, hắn đúng là hai mươi tám tuổi, nhưng hôm qua là bảy mươi sáu tuổi, hôm trước là ba mươi tám tuổi, ba hôm trước là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận