Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3524: Nàng chỉ nói đúng một nửa

“Ngươi dám đánh ta? ’
Nữ nhân mặc sườn xám không bị thương nặng, nhưng càng nhiều hơn là nội tâm bị trọng kích, ánh mắt tràn ngập sự khó tin: “Ngươi dám đánh ta? Mặt ta đẹp như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà có thể hạ thủ được?”
Nàng ta thật sự không cách nào hiểu được. Người ta đối với nàng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không ai muốn nàng bị tổn thương dù chỉ một chút.
Thế nhưng, nam nhân tầm thường trước mắt lại đánh nàng, lại còn nói năng lỗ mãng với nàng, thực sự khiến nàng không thể chịu đựng được.
Cho dù đã hơn một trăm tuổi, nhưng nàng ta vẫn duy trì dung mạo và tư thái như mới ba mươi, cộng thêm nàng ta tu luyện mị công, cho nên nàng tự nhận trên thế giới không có nam nhân nào không khuynh đảo vì nàng ta, cũng không có nữ nhân nào đẹp hơn so với nàng ta.
Vì thế, thất bại là không được phép.
Hạ Thiên lại càng không bị mị lực của nàng ảnh hưởng, khiến nàng ta không cách nào tiếp thu được.
“Quả nhiên, người quái dị thì không có tính tự giác.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đánh ngươi là vì ngươi xấu, lại còn nói nhiều. Lý do này đã đủ chưa?”
“Ta xấu?” Nữ nhân sườn xám mở to mắt, chỉ vào mặt của mình: “Năm đó, lão nương là đệ nhất mỹ nhân Bến Thượng Hải, trúng tuyển đại thống lĩnh mỹ nữ ba giới, không biết có bao nhiêu quan lại quyền quý muốn cầu hôn ta, ngay cả…”
Hạ Thiên khoát tay, lười nghe mấy lời nói nhảm, trực tiếp cắt ngang lời nàng ta: “Chuyện này chỉ có thể nói rõ đám ngu ngốc kia không có mắt.”
“Đánh rắm.” Sắc mặt nữ nhân mặc sườn xám lạnh lại, sát ý dâng lên, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ta đẹp, mọi người đều biết. Ngươi sợ mình bị luân hãm cho nên mới cố ý giả ngu.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Chút nhan sắc đó của ngươi, chênh lệch với vợ tiếp viên hàng không của ta đến mười lần. Ngươi đừng có ở đây khiến người ta buồn nôn nữa.”
“Nàng ta? Đẹp hơn ta? Ha ha ha.” Nữ nhân mặc sườn xám nhìn Nhiếp Tiểu Lý, sau đó cười to: “Quả nhiên ngươi chỉ là một đứa bé, chưa biết gì về cái đẹp, cũng không biết thưởng thức cái đẹp, càng không biết cái gì gọi là đẹp.”
Từ trước đến nay, Nhiếp Tiểu Lý hoàn toàn không để ý đến phương diện này, nhưng nghe đối phương nói xong, nàng vẫn tức giận, lạnh lùng nói: “Ta đẹp hơn ngươi thì thế nào? Ngươi vừa già vừa xấu, lại tự cho là đúng, chỉ có thể trốn ở đây không nhìn thấy ánh mặt trời. Đã bao lâu rồi ngươi không gội đầu? Bao lâu rồi ngươi không tắm rửa? Bao lâu rồi không thay bộ quần áo mới? Bao lâu rồi không hít thở bầu không khí mát mẻ? Ngươi cứ kiên trì cho rằng mình đẹp, có phải ngươi sợ một khi không kiên trì nổi, nó sẽ nát như bọt biển? Điều này cũng có nghĩa ngươi hiểu được tình huống của mình là gì? Ngươi cảm thấy một con chuột có thể đẹp ở chỗ nào?”
Quả nhiên, nữ nhân hiểu nữ nhân nhất. Những lời này đả kích vào tâm linh của nữ nhân mặc sườn xám, khiến cho tim của nàng ta đập mạnh lên, khí tức hỗn loạn, biểu hiện cũng trở nên dữ tợn.
“Ta muốn giết ngươi.”
Nữ nhân mặc sườn xám rốt cuộc không còn quan tâm đến danh dự gì nữa, chỉ biết giương nanh múa vuốt xông về phía Nhiếp Tiểu Lý.
“Ngươi cứ đến giết thử xem.” Nhiếp Tiểu Lý tuyệt không sợ hãi, ngoài miệng vẫn tiếp tục khiêu khích, ánh mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nữ nhân kia. Khi nàng ta đánh tới, nàng thuận thế tránh khỏi.
Nữ nhân mặc sườn xám nhào đến mấy lần cũng không chạm được bên cạnh Nhiếp Tiểu Lý, tức đến mức nổi trận lôi đình: “Để ta xem ngươi có thể tránh được bao lâu.”
Nói xong, toàn bộ cơ thể của nàng ta dần dần trở nên hư hóa, giống như một vụ ảnh màu hồng, không bao lâu sau đã tràn ngập toàn bộ không gian. Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý cũng bị luồng sương mù hồng phấn này bao phủ.
“Ta sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh.” Giọng nữ nhân mặc sườn xám cũng bị cắt chém thành vô số tiếng vang, tản mát các nơi, rất nhanh bắn ngược trở về, vô cùng quỷ dị.
Lông mày Nhiếp Tiểu Lý cau lại, nhẹ giọng hỏi Hạ Thiên: “Nàng ta đang làm cái quỷ gì thế?”
“Vợ tiếp viên hàng không, mặc kệ nàng ta đang làm cái quỷ gì, tất cả đều vô dụng cả thôi.” Biểu hiện của Hạ Thiên vô cùng nhẹ nhõm, cười nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, chỉ có người không đủ bản lãnh mới có thể làm ra mấy thứ lòe loẹt. Càng ngoài sức tưởng tượng thì uy lực lại càng yếu.”
“Thật sao?” Kinh nghiệm chiến đấu của Nhiếp Tiểu Lý thật sự quá yếu, nhưng nàng lại có thiên phú. Nghe Hạ Thiên nói, tâm trạng của nàng lập tức ổn định lại.
Ban đầu, Hạ Thiên cũng lười nói những thứ này, nhưng ai bảo Nhiếp Tiểu Lý lại là vợ tương lai hắn nhìn trúng chứ. Hắn kiên nhẫn giải thích: “Người có thực lực, trực tiếp ra tay cũng có thể tiêu diệt đối phương. Cho nên, bọn họ không cần phải thực hiện mấy động tác đẹp đẽ. Càng đẹp đẽ, đơn giản chính là không có biện pháp giết chết đối thủ, chỉ có thể lừa dối phán đoán của đối phương, sau đó thừa cơ đánh lén.”
Nhiếp Tiểu Lý thầm nghĩ cũng đúng, không khỏi gật đầu, nhưng sau đó lại hỏi: “Nhưng bây giờ ta không cách nào bắt được thân ảnh, khí tức của nàng ta. Như vậy ta không thể phản kích. Thời gian càng dài, nói không chừng ta sẽ bị nàng ta đánh bại.”
“Vậy thì cứ để nàng ta tiêu hao đi.” Hạ Thiên lơ đễnh nói: “Với tình huống của nàng ta như vậy, bất luận linh khí hay là thể lực, tiêu hao nhất định gấp mấy lần so với nàng.”
“Ta hiểu rồi.” Nhiếp Tiểu Lý suy nghĩ một chút, rất nhanh hiểu được ý của Hạ Thiên: “Nàng ta không cách nào đánh thắng một cách chính diện. Cho nên, nàng ta muốn dùng phương thức này để lừa gạt chúng ta. Một khi chúng ta thả lỏng, nàng ta sẽ thừa cơ đánh lén, một kích tất sát chúng ta.”
Hạ Thiên thấy Nhiếp Tiểu Lý yên lặng nhìn hắn, hiển nhiên đang chờ hắn nhận xét, liền bĩu môi nói: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng chỉ nói đúng một nửa thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận