Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1950: Kẻ đứng sau là ai?

“Này, ngươi bị bắt cóc rồi phải không?” Thạch Thuần trực tiếp kêu lên một tiếng với nam nhân trên giường kia.
Nam nhân ấy cũng khá trẻ, thoạt nhìn cũng khoảng hơn hai mươi tuổi, chẳng qua, hắn cũng không trả lời câu hỏi của Thạch Thuần.
“Thuần Thuần ngươi ngốc thật, hắn căn bản không nghe thấy.” Hạ Thiên ở bên cạnh thuận miệng nói một câu: “Hắn không những bị người ta trói, còn bị người ta bỏ thuốc, không nghe thấy lời ngươi nói.”
“Nhưng anh rể, ngươi nhìn xem mắt hắn hình như mở to ra kìa.” Thạch Thuần bĩu môi.
“Lập tức sẽ nhắm lại.” Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, mà hắn vừa dứt lời, nam nhân trẻ tuổi kia thật sự nhắm mắt lại, thoạt nhìn có vẻ thật sự đã hôn mê hoàn toàn.
“Ngươi mau làm hắn tỉnh lại đi.” Thạch thuần nũng nịu.
“Tại sao phải giúp hắn tỉnh lại?” Hạ Thiên có chút khó hiểu: “Ta lại không quen biết hắn.”
“Anh rể sao ngươi lại không có chút tinh thần làm việc nghĩa nào vậy, chúng ta đương nhiên là phải cứu người, vừa nhìn là biết hắn đã bị người ta bắt rồi.” Thạch Thuần có chút không nói nên lời.
Nhưng thật ra nàng cũng biết Hạ Thiên là kiểu người thế nào, cho nên nàng lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Tóm lại anh rể ngươi coi như là giúp ta đi, ngươi mau làm hắn tỉnh lại đi.”
Hạ Thiên thuận tay đâm một châm lên người nam nhân trẻ tuổi kia, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Anh rể ngươi chờ ta với...” Thạch Thuần muốn đuổi theo, chỉ là vừa tới bên cạnh cửa sổ, đã nghe thấy động tĩnh từ sau lưng truyền đến, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi kia đang giãy dụa tại chỗ, hiển nhiên thật sự đã tỉnh lại.
“Ngươi là ai? Đây là đâu? Sao ta lại ở đây? Ngươi trói ta lại làm gì, ngươi muốn gì...” Nam nhân trẻ tuổi có chút hoảng sợ kêu lên, có vẻ hắn hoàn toàn không rõ tại sao mình lại ra thế này.
“Này, ngươi có thôi đi được không, ta đâu có biết tại sao ngươi lại ở đây? Cũng không phải ta bắt cóc ngươi đưa tới đây.” Thạch Thuần có chút không vui ngắt lời nam nhân trẻ tuổi nọ: “Ta còn đang muốn hỏi ngươi tại sao lại bị bắt cóc đây!”
Nhìn nam nhân trẻ tuổi kia vẫn còn cảnh giác, Thạch Thuần hừ một tiếng: “Bỏ đi, nhìn dáng vẻ ngươi coi bộ cái gì cũng không biết, ta cũng lười quan tâm tới ngươi.”
Thạch Thuần vung tay lên, dây thừng trên người nam nhân trẻ tuổi lập tức đứt thành nhiều đoạn, ngay giây tiếp theo, Thạch Thuần cũng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Về phần nam nhân trẻ tuổi này sẽ làm gì tiếp theo, hiển nhiên Thạch Thuần không có tâm trạng quan tâm.
Lúc Thạch Thuần tìm thấy Hạ Thiên, đã là mười phút sau, mà hiện tại, Hạ Thiên cũng không còn nhảy cửa sổ ở khắp nơi nữa, hắn đang ngồi trên một chiếc ghế dài bên bờ biển, trong tay còn cầm một chai nước khoáng, chính là cái gọi là Thần Tuyền.
“Anh rể, cuối cùng thì nước này có vấn đề gì sao?” Thạch Thuần ngồi xuống bên cạnh hắn, có chút tò mò: “Ngươi vừa rồi uống nhiều chai như vậy, chẳng lẽ muốn tìm hiểu xem mỗi chai nước có gì khác nhau sao?”
“Thuần Thuần ngươi ngốc thật, ta đương nhiên là vì muốn tìm chỗ giống nhau.” Hạ Thiên nhìn Thạch Thuần như nhìn kẻ ngốc: “Loại nước này đối với người bình thường mà nói thật ra không có gì đặc biệt, chỉ là nước khoáng rất bình thường, nhưng đối với một số người có thể chất đặc biệt, rõ ràng có chút đặc biệt.”
“Anh rể ngươi nói rõ chút đi, ta vẫn nghe chưa hiểu.” Thạch Thuần bĩu môi.
“Đã nói Thuần Thuần ngươi thật sự quá đần mà, ngực ngươi rõ ràng lớn như vậy sao lại ngốc thế chứ?” Hạ Thiên có chút nghi ngờ: “Chính là bọn hắn thêm một ít chất đặc biệt vào nước khoáng, thứ đó có thể khiến một số người có thể chất đặc biệt cảm thấy cơ thể khó chịu, dẫn tới nôn mửa và tiêu chảy nghiêm trọng, giống như Cổ Tình vừa rồi.”
“Nhưng anh rể ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc người có thể chất đặc biệt là gì?” Thạch Thuần vẫn không hiểu, nàng cảm thấy Cổ Tình chắc cũng không có thể chất đặc biệt gì.
“Xem như là thể chất tu tiên đi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Người có loại thể chất ấy, tu tiên sẽ dễ dàng hơn một chút, bọn hắn càng dễ hấp thu linh khí hơn.”
“Ồ, thiên tài tu tiên à?” Thạch Thuần hiểu ra một chút, lập tức lại có chút khó hiểu: “Nhưng mà anh rể, ta cũng uống qua loại nước ấy, sao ta lại không có chút phản ứng gì?”
“Ngươi không phản ứng không phải rất bình thường sao?” Hạ Thiên có chút kỳ quái nhìn Thạch Thuần: “Ngươi vốn dĩ không thích hợp để tu tiên, nếu không phải ta giúp ngươi dùng Nghịch Thiên Bát Châm tẩy tủy tăng công lực, ngươi bây giờ chắc đã chết rồi.”
“Được rồi, ta biết ngươi đã cứu ta, nhưng chị ta đã cảm ơn ngươi rất nhiều lần rồi.” Thạch Thuần bĩu môi: “Anh rể, vậy theo như ngươi nói như vậy, Cổ Tình tỷ là thiên tài tu tiên sao?”
“Thuần Thuần đầu óc ngươi thật sự không cứu nổi rồi đó, có thể chất tu tiên không có nghĩa là thiên tài tu tiên, giống như ngươi có não cũng không có nghĩa là não ngươi dùng được.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi cho rằng trên thế giới này khắp nơi đều là thiên tài tu tiên sao? Thần tiên tỷ tỷ và Muội muội chân dài mới là thiên tài tu tiên thật sự, đương nhiên, vợ Nữ Hoàng thật ra cũng có thiên phú rất cao, nhưng các nàng đều ở Tiên Vân đại lục, ở nơi đây của chúng ta, có lẽ chỉ có vợ Mị Nhi mới là thiên tài thật sự.”
Hắn ngừng một chút, lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, ta cũng là thiên tài.”
“Vậy thì, anh rể, thể chất tu tiên đó chẳng phải là không có tác dụng gì sao? Ta nhớ ở thế giới này trên cơ bản không thể tu tiên được.” Thật ra Thạch Thuần cũng không ngốc thật, nàng lập tức phát hiện mấu chốt của vấn đề.
“Là không có tác dụng gì, cứ coi như thật sự là thiên tài, ở nơi đây cũng không thể trở thành người tu tiên thật sự.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhưng, đối với người bình thường mà nói, cũng vẫn có chút tác dụng, tu luyện vài năm, nói không chừng có thể đánh được mười người bình thường.”
“Này, anh rể ngươi nói như vậy, hình như cũng khá có ích, nếu huấn luyện mấy trăm người như vậy, mở công ty vệ sĩ, khẳng định cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.” Thạch Thuần chớp mắt, dường như đối với chuyện đó có chút hứng thú.
Hạ Thiên đối với chuyện này hiển nhiên không hề có hứng thú, cho nên căn bản không đáp lại.
“Đúng rồi, anh rể, chất trong nước khoáng Thần Tuyền ấy là thiên nhiên hay là cố ý thêm vào vậy?” Thạch Thuần lại hỏi.
“Đương nhiên là cố ý thêm vào.” Hạ Thiên đáp.
“Nói như vậy, chẳng lẽ công ty nước khoáng nọ là vì muốn lựa chọn người tu tiên sao?” Thạch Thuần chớp mắt: “Có chút kỳ quái, nếu nước khoáng này thường xuyên làm cho người ta nôn mửa tiêu chảy, sao chưa từng nghe thấy tin tức chứ?”
Hạ Thiên không trả lời câu hỏi của Thạch Thuần ngay, mà bây giờ, hắn cầm di động lên, bởi vì hắn vừa nhận được tin tức từ Bé Ngoan gửi tới.
Thạch Thuần cũng nhích lại gần xem, sau đó bắt đầu lẩm bẩm một mình: “Oa, xem phía trên viết này, ít nhất có hơn trăm người đã xảy ra vấn đề do nước khoáng, nhưng do thời gian xuất hiện phản ứng sau khi uống nước đều khá dài, cho nên mọi người thường không cho rằng có liên quan đến nước khoáng... Ơ? Anh rể, chuyện đó rất không ổn, những người này hình như đều mất tích rồi?”
“Bọn hắn đều đi tu tiên mà thôi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Cổ Tình tỷ kia của ngươi có lẽ cũng sẽ nhanh chóng mất tích thôi.”
“Anh rể, ta cảm thấy không đúng lắm, công ty Thần Tuyền ấy cũng không thể nhìn chằm chằm từng người? Chẳng lẽ bọn hắn chuyên đến bệnh viện tìm ghi chép sao? Nếu như vậy, Cổ Tình tỷ chắc sẽ không mất tích, bây giờ bệnh của nàng ấy đã ổn rồi.” Thạch Thuần phân tích rất nghiêm túc.
“Tuy nàng ấy đã khỏi bệnh rồi, nhưng đầu óc nàng ấy không tốt lắm, đang chuẩn bị đến bệnh viện đấy.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Thuần Thuần nếu ngươi thật sự buồn chán, ngươi có thể đi theo nàng ấy, đợi nàng ấy đến bệnh viện, nói chuyện với bác sĩ, sau đó công ty Thần Tuyền rách nát gì ấy có thể sẽ nhận được tin tức, sau đó sẽ phái người bắt nàng ấy đi, còn ngươi, đúng lúc đó đi bắt mấy người đó lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận