Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2661: Đệ tử của Trương Minh Đà

“Giết ta? Ngươi đang nói đùa à.” Hạ Thiên khinh thường: “Mấy chiêu thức này của ngươi chẳng chạm được nửa sợi lông chân của ta nữa là. Còn cứu ngươi, bây giờ sư phụ của ta hẳn đang rất rảnh, ta hy vọng ngươi đi gây sự với ông ấy, tạo cho ông ấy chút niềm vui mà thôi.”
“Ngươi thật sự là đồ đệ của ông ta?” Nữ nhân mặc váy trắng khó có thể hiểu được lời nói của Hạ Thiên: “Ngươi không sợ ta lỡ tay giết chết ông ta sao?”
“Ngươi không giết được ông ấy đâu, hơn nữa ngươi cũng không nỡ giết ông ấy.” Hạ Thiên cười hì hì: “Vừa nãy, thoạt nhìn ngươi có vẻ muốn giết ta, nhưng thật ra ngươi đã tận lực lưu thủ. Ta đã sớm nhìn ra được điều này. Bằng không, ngươi đã chết sớm rồi nhé.”
Nữ nhân mặc váy trắng nghe xong, gương mặt hơi hoảng hốt, lập tức nhìn quanh, vội giải thích: “Ta không có lưu thủ, ngươi đừng có nói hươu nói vượn. Lần này ta không giết được ngươi là do tài nghệ của ta không bằng người. Ngươi đi đi.”
“Ta đã nói sẽ giúp ngươi giải trừ cấm chế, ta nhất định sẽ làm.” Giữa ngón tay Hạ Thiên bỗng nhiên xuất hiện một cây ngân châm, không đợi nữ nhân mặc váy trắng kịp phản ứng, hắn đã đâm một châm vào giữa mi tâm, bên trên hai ngón giữa, hai ngón trỏ của nàng ta: “Được rồi, cấm chế của ngươi đã được giải trừ, về sau cơ thể của ngươi cũng sẽ miễn dịch hết mọi khống chế. Ngươi đi tìm sư phụ ta tính sổ cũng được, đi làm chuyện khác cũng được, chẳng liên quan gì đến ta.”
Nữ nhân mặc váy trắng có chút nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Thiên: “Tại sao ngươi còn qua loa hơn cả sư phụ của mình chứ? Năm đó, ông ta chữa bệnh cho ta tốt xấu gì cũng sử dụng châm cứu cộng thêm các loại thuốc mới chữa khỏi bệnh của ta. Còn ngươi thì chỉ đâm mấy châm là xong?”
Hạ Thiên kiêu ngạo đáp: “Cho nên ta mới nói y thuật của ta cao hơn ông ấy hàng ngàn hàng vạn lần.”
Nữ nhân mặc váy trắng im lặng không nói, lẳng lặng quan sát Hạ Thiên. Thật ra, nàng ta muốn chứng minh lời Hạ Thiên nói là thật hay giả cũng rất đơn giản, chỉ cần vận chân khí trong cơ thể mấy lần chu thiên là biết ngay thôi. Năm đó, nghe người ta nói Trương Minh Đà có khả năng ở núi Chung Nam, nàng ta vội vàng một mình chạy đến đây. Kết quả nàng ta bị người ta hãm hại, bị hạ sáu loại cấm chế xuống người. Chỉ cần nàng ta vận chân khí vượt quá hai chu thiên, tâm mạch sẽ chấn động, miệng phun máu tươi không ngừng.
Nhưng nữ nhân mặc váy trắng cũng không vận chân khí, lựa chọn tin tưởng Hạ Thiên: “Nếu ngươi thật sự là đồ đệ của Trương Minh Đà, ta tin tưởng y thuật của ngươi.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Hạ Thiên khoát tay: “Ta không rảnh nói nhảm với ngươi. Ta còn phải xuống dưới tìm tiểu muội chân dài và Thuần nha đầu nữa.”
Nữ nhân mặc váy trắng muốn nói rồi lại thôi. Nàng ta do dự vài giây, cuối cùng lên tiếng nhắc nhở Hạ Thiên: “Chuyện linh mạch dưới lòng đất cực kỳ phức tạp. Cao Kiếm Phong chẳng qua chỉ là thằng hề trước sân khấu mà thôi. Nếu ngươi đi cứu người, cứ cứu người là được, tuyệt đối đừng xen vào việc người khác. Nếu không, ngươi sẽ bị đại họa lâm đầu.”
“Ta chẳng hứng thú xen vào việc của người khác.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nhưng lúc nào cũng có những tên ngu ngốc chủ động đến gây sự với ta, vậy thì chẳng trách ta được.”
Nữ nhân mặc váy trắng nhìn thấy thần thái của Hạ Thiên, biết nàng ta có khuyên cũng vô dụng. Nàng ta quyết định im lặng không nói nữa.
Hạ Thiên cũng không hứng thú nói chuyện tiếp với bà thím này nữa. Hắn hướng thẳng xuống linh mạch dưới lòng đất.
“Hy vọng ngươi không sao.” Nữ nhân mặc váy trắng đứng im tại chỗ nhìn Hạ Thiên rời đi, miệng lẩm bẩm: “Ta cũng không ngăn cản được. Cho dù Trương Minh Đà có biết, ông ta cũng không trách được ta.”
Lúc này, một bóng người từ trong bóng tối bước ra, nghiêm nghị quát: “Liễu Tích Hoa, ngươi có biết mình đang làm gì hay không?”
“Ta muốn làm gì thì làm cái đó, không cần ngươi để ý đến.” Nữ nhân mặc váy trắng nhìn thoáng qua bóng người đến, lông mày cau lại.
Người đến là một đạo sĩ trung niên, mặc một bộ đạo bào màu xanh lam vừa vặn với cơ thể. Điều lạ là ông ta còn đeo một thắt lưng màu vàng, cảm giác có chút dở dở ương ương.
“Bần đạo là dược chủ của ngươi. Nếu không phải bần đạo đưa giải dược định kỳ cho ngươi, mỗi ngày trôi qua của ngươi đều sống không bằng chết.” Đạo nhân áo lam cười đắc ý, ánh mắt tràn ngập sự chế giễu: “Chẳng lẽ mấy chục năm đau đớn còn không dạy ngươi biết ngoan ngoãn sao?”
“Có gan thì các ngươi giết chết ta đi.” Nữ nhân mặc váy trắng tức giận quát: “Bằng không, lão nương sớm muộn gì cũng có một ngày chém các ngươi thành muôn mảnh.”
“Về sau, ngươi đừng nói nhảm mấy lời này nữa.” Đạo sĩ áo lam cười nhạo, lãnh ý hiện lên trong mắt: “Nếu ngươi có bản lãnh này, ngươi đã không bị vây ở đây hơn mười năm.” Ông ta hơi mất kiên nhẫn: “Nghi thức sắp bắt đầu rồi. Cấp trên có lệnh, tất cả những người không liên quan đều phải xử lý. Ngươi biết mình nên làm cái gì rồi chứ.”
Nữ nhân mặc váy trắng lạnh lùng nói: “Không biết. Cho dù biết, ta cũng không làm.”
“Ngươi đừng để ta không nể mặt nhé.” Đạo sĩ áo lam giận dữ, nhưng sau đó cười lạnh: “Chẳng lẽ ngươi tin tưởng thằng nhóc kia đã thật sự giải được cấm chế của ngươi? Đích thân đại tiên ra tay, trên thế giới không có người giải được.”
“Chưa chắc. Quỷ Y Trương Minh Đà ở đây, chắc chắn ông ấy có thể giải được.” Vừa rồi, sở dĩ nữ nhân mặc váy trắng không vận chuyển chân khí kiểm tra thật giả y thuật của Hạ Thiên, bởi vì nàng ta biết có người đang giám sát mình. Chỉ cần chân khí bên trong cơ thể có chút di động, những người hại nàng ta lúc trước sẽ cảm nhận được.
Đạo sĩ áo lam khinh bỉ nói: “Năm đó, y thuật của Trương Minh Đà quả thật kinh người, nhưng hai ba chục năm rồi cũng chẳng thấy tăm hơi của ông ta. Đoán chừng, ông ta không chết thì cũng đã bị phế.”
“Vậy ngươi có biết đứa nhỏ vừa rồi tự xưng mình là đồ đệ của Trương Minh Đà hay không?” Nữ nhân mặc váy trắng bật cười: “Ngươi đoán hắn có học được mười thành y thuật của Trương Minh Đà hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận