Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2671: Ngươi không hối hận sao?

“Ngươi bày ra đủ trò để giết ta, chính là muốn thăm dò ta.” Hạ Thiên bật cười nhìn đạo sĩ mày rậm: “Nguyên nhân ngươi thăm dò ta là muốn ta giúp ngươi cứu người.”
Đạo sĩ mày rậm gật đầu: “Không sai, đúng là như vậy. Ta mong Hạ cư sĩ sẽ không từ chối.”
‘Là đầu óc ngươi có bệnh hay ngươi cảm thấy đầu óc ta có bệnh?” Hạ Thiên nhếch miệng, hơi khó chịu nói.
“Bần đạo cũng không phải cố tình mạo phạm. Ta thật sự không còn cách nào.” Đạo sĩ mày rậm cũng biết chuyện vừa rồi không thể giải thích rõ, đành phải chuyển sang chuyện khác: “Thật ra, có người đã giới thiệu Hạ cư sĩ với bần đạo từ trước, chỉ là ta không dám quấy rầy. Cho nên, ta cố tình gửi thư mời cho ngươi, mời ngươi đến Chung Nam Sơn gặp mặt. Ta vốn định giải thích mọi chuyện trong đại hội Ẩn Tiên, nhưng ta thật sự không nghĩ đến Hạ cư sĩ lại đến nơi này. Vì thế, bần đạo không thể không hoài nghi dụng tâm ngươi đến Chung Nam Sơn. Nếu ta không thăm dò thật kỹ, ta thật sự khó mà cảm thấy bình an.”
Thạch Thuần nghe đạo sĩ mày rậm nói xong, tâm trạng đặc biệt khó chịu: “Ta thấy cái logic này của ngươi không được hợp lý cho lắm. Ngươi cảm thấy bất an cho nên ngươi mới thăm dò người khác? Khi ngươi cảm thấy an toàn rồi thì lại nhờ anh rể ta giúp ngươi cứu người? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chúng ta nhất định phải nghe ngươi sao? Ngươi có nghĩ đến nếu chúng ta chỉ là những người bình thường đến nơi này, cái kiểu thăm dò của các ngươi vừa rồi có khả năng đã khiến chúng ta bỏ mạng.”
“Từ lúc các ngươi bước vào Chung Nam Sơn, Trùng Dương cung cũng đã biết được thân phận của các ngươi.” Đạo sĩ mày rậm thản nhiên nói: “Cho nên, vị tiểu thư này, giả thiết của ngươi không thành lập. Bần đạo thăm dò cũng không nguy hiểm đến tính mạng của các ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn: “Chúng ta vừa đến Chung Nam Sơn, các ngươi đã biết, vậy ý của ngươi là, những gì trải qua sau đó đều do các ngươi sắp xếp, cũng là một phần nội dung thăm dò?”
“Cũng không phải.” Đạo sĩ mày rậm lắc đầu, phủ nhận suy đoán của Ninh Nhụy Nhụy: “Chúng ta biết tất cả thân phận ẩn tiên đến Chung Nam Sơn, nhưng chúng ta không can thiệp vào hành động của bọn họ, trừ phi bọn họ chạm đến ranh giới cuối cùng của Trùng Dương cung, ví dụ như chuyện các vị xâm nhập vào linh mạch dưới lòng đất.”
“Cũng không biết nên nói ranh giới cuối cùng của ngươi quá cao hay là quá thấp nữa.” Thạch Thuần cảm thấy có chút buồn cười: “Có người ám toán chúng ta ở Chung Nam Sơn, muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, các ngươi biết nhưng vẫn mặc kệ. Còn nữa, cha con Mạc thị hại nhiều người ở Chung Nam Sơn như thế, hẳn các ngươi cũng biết, nhưng các ngươi lại không quan tâm. Thế Trùng Dương cung dùng để làm gì?”
Đạo sĩ mày rậm thản nhiên đáp: “Trùng Dương cung chính là nơi tu hành, chúng ta là người ngoài, không được tùy tiện can thiệp chuyện thế tục.”
“Nói trắng ra, việc này chẳng liên quan đến ta. Ta phải treo cao giá của mình chứ.” Thạch Thuần nhếch miệng khinh thường.
“Tiểu cô nương, ngươi có thể phàn nàn sao cũng được, nhưng sự thật lại không phải như ngươi đã nghĩ.” Đạo sĩ mày rậm dường như bất lực giải thích: “Trùng Dương cung gánh vác trách nhiệm quan trọng hơn, cũng có chuyện quan trọng hơn cần làm. Những chuyện này, so sánh với vận mệnh tương lai của nhân loại thật sự không đáng nhắc đến.”
“Có ý gì chứ?” Thạch Thuần không hiểu nhìn đạo sĩ mày rậm: “Ngươi muốn nói Trùng Dương cung các ngươi vẫn luôn bảo vệ trái đất, bảo vệ toàn nhân loại?”
Đạo sĩ mày rậm đáp: “Mặc dù không đúng cho lắm nhưng cũng không khác gì. Bần đạo cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ muốn mời Hạ cư sĩ đi theo ta một chuyến. Đến lúc đó, mọi người sẽ tự động rõ ràng mọi chuyện.”
“Ta chẳng rảnh quản mấy chuyện của các ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Có thời gian, chi bằng ta về nhà ngủ thì hơn.”
Đạo sĩ mày rậm do dự một chút, tiếp tục nói: “Ở đó có cố nhân của Hạ cư sĩ. Người này vẫn luôn chờ ngươi đến.”
“Cố nhân?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
“Ngươi đi thì sẽ biết.” Đạo sĩ mày rậm vẫn giữ bí mật: “Người kia không cho chúng ta nói ra tên của ông ấy. Ngươi đến đó thì ngươi sẽ biết.”
Thạch Thuần cảm thấy mục đích của đạo sĩ mày rậm không được trong sạch cho lắm: “Anh rể, ngươi đừng nghe ông ta. Ông ta ấp úng như thế, nhất định không có chuyện gì tốt. Nói không chừng đây còn là cái bẫy, hoàn toàn chẳng có cố nhân gì hết.”
“Ông ta không nói dối đâu.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nhưng ta thật sự không có hứng thú. Cố nhân muốn gặp ta, người đó sẽ tự đến đây.”
Đạo sĩ mày rậm lắc đầu: “Người đó không đi được. Nói một cách chính xác, ngay cả bần đạo cũng không vào được chỗ đó, chỉ có ngươi mới có cách đi vào.”
“Thế cố nhân của anh rể làm sao mà vào?” Thạch Thuần hoài nghi: “Ta thấy hình như ngươi đang che giấu điều gì đó, dụng ý khó dò.”
“Những gì cần nói, bần đạo đã nói, không hề che giấu.” Đạo sĩ mày rậm bất đắc dĩ, thở dài nói: “Các ngươi không tin cũng không còn cách nào. Người kia nói chỉ có Hạ cư sĩ mới cứu người đó ra được. Bằng không, ông ấy sẽ chết ở bên trong.”
Hạ Thiên không hề lo lắng: “Vậy thì cứ để ông ta chết già bên trong cũng tốt.”
“Hạ cư sĩ, ngươi xác định?” Đạo sĩ mày rậm mở to mắt, không dám tin nhìn Hạ Thiên: “Nếu chẳng may người kia là người thân nhất của ngươi thì sao? Ngươi làm vậy, chẳng lẽ ngươi thấy chết không cứu, ngươi không hối hận sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận