Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1626. Hồ Gia Vĩ vẫn còn sống

"A, Cửu nha đầu, đây là cách ngươi xin lỗi ta sao?" Hạ Thiên cười hì hì, "Ừm, ta khá là thích cách xin lỗi này đấy. Nể tình ngươi ngoan ngoãn như vậy, ta không cần ngươi đưa châm bạc nữa, ta sẽ tự lấy từ trên người của ngươi."
Hạ Thiên nhanh chóng lấy ra một cây châm từ trên người A Cửu, ôm chặt A Cửu một chút, sau đó buông nàng ra, đi tới bên giường bệnh, bắt đầu thi châm cho bệnh nhân kia.
"Khốn kiếp, lưu manh, háo sắc......" A Cửu tức giận thầm mắng Hạ Thiên trăm ngàn lần, tên khốn kiếp kia không những cường ôm nàng, còn mượn danh nghĩa lấy châm bạc mà chiếm tiện nghi của nàng!
Điền Thành và Trương Giai đứng một bên lại trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn tận mắt thấy Hạ Thiên ôm A Cửu, tiếp đó sờ soạng lung tung người nàng, thế mà A Cửu cũng không nói gì. Lúc này, cho dù có là kẻ đần thì bọn hắn cũng có thể xác định, Hạ Thiên và A Cửu có mối quan hệ không tầm thường.
Điều này khiến bọn hắn có chút khó có thể tin, đặc biệt là Trương Giai, nàng vẫn luôn không tài nào hiểu được, đầu tiên là Lam Y Nhân, bây giờ là A Cửu, tại sao những nữ nhân nhìn qua không hề tầm thường đó lại sẽ trộn lẫn với loại nam nhân như Hạ Thiên?
Dù cho gia hỏa Hạ Thiên này có chút lai lịch, nhưng dáng vẻ của hắn thực sự chẳng ra gì.
Mấu chốt nhất là, chẳng lẽ A Cửu thật sự không biết chuyện giữa Hạ Thiên và Lam Y Nhân sao?
"Xong rồi, Cửu nha đầu, chờ chút nữa ngươi hỏi gia hỏa này kẻ nào đã liên tục thi châm cho hắn trước đó, người kia chính là người mà ngươi muốn tìm." Lúc này, Hạ Thiên đã thu lại cây châm, sau đó lại vươn tay về phía A Cửu.
"Ngươi làm gì vậy?" A Cửu vội vàng lách mình tránh né.
"Cửu nha đầu à, đương nhiên là trả cây châm lại cho ngươi chứ còn gì nữa." Hạ Thiên rụt tay về, châm bạc đã biến mất, "Ở đây không còn chuyện của ta nữa, ta trở về Giang Hải đây."
Hạ Thiên nói đi là đi, một giây sau đã biến mất khỏi phòng bệnh, A Cửu có chút nổi nóng, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra. Tên khốn kiếp này đi cũng tốt, bằng không thì quỷ mới biết hắn còn muốn làm gì nàng nữa.
"Điền tổ trưởng, ta có thể nói chuyện với bệnh nhân trước một chút không? " A Cửu nhìn Điền Thành rồi hỏi.
"A Cửu tiểu thư, ngươi là bác sĩ, đương nhiên có thể nói chuyện với bệnh nhân." Điền Thành mỉm cười, "Chúng ta đi ra ngoài một chút."
Còn Điền Thành dẫn Trương Giai đi ra phòng bệnh, đổi sang một chỗ khác, thì Hạ Thiên đã rời bệnh viện.
Không chần chờ chút nào, Hạ Thiên lập tức chạy như bay về phía thành phố Giang Hải, với hắn mà nói, cho dù Lam Y Nhân đang ở thành phố Giang Hải hay Tô Bối Bối đột nhiên có dáng người vô cùng tốt đều rất có lực hấp dẫn với hắn.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
Hạ Thiên dừng bước, lấy điện thoại di động ra, tiếp nhận cuộc gọi.
"Nè Hạ Thiên, ngươi đang ở đâu?" Điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền tới một giọng nói có chút kinh hoảng, âm thanh này đối với Hạ Thiên cũng không tính là xa lạ, nhưng người này không phải vợ Tiểu Y Y của hắn, cũng không phải Tô Bối Bối, mà là Ninh Nhụy Nhụy.
"Tiểu muội chân dài, ta ở đâu liên quan gì tới ngươi?" Hạ Thiên có chút buồn bực, "Ngươi cũng không phải vợ của ta, quản nhiều như vậy làm gì?"
"Ngươi......" Ninh Nhụy Nhụy có chút nổi nóng, "Ta có chuyện tìm ngươi, rốt cuộc thì ngươi đang ở đâu? Ngươi mau tới nhà ta một chút, có chuyện rất quan trọng!"
"Chuyện rất quan trọng?" Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, "Chẳng lẽ ngươi muốn làm vợ của ta? Tiểu muội chân dài, mặc dù chân của ngươi rất dài, nhưng bây giờ ta không thiếu vợ."
"Lưu manh đáng chết, ai muốn làm vợ ngươi chứ? Là chuyện khác!" Ninh Nhụy Nhụy có chút lo lắng, lại có chút tức hộc máu, "Tóm lại là ngươi mau qua đây đi, việc này không tiện nói trong điện thoại!"
"Nếu chuyện ngươi phải làm vợ ta đều không quan trọng, vậy thì chuyện khác càng không quan trọng." Hạ Thiên lười biếng nói: "Ta không đi, ta đang muốn trở về Giang Hải."
Hạ Thiên nói xong lời đó, lập tức cúp điện thoại, sau đó tiếp tục chạy như điên.
Nhưng chưa đến ba giây, điện thoại lại vang lên, hắn nhìn dãy số, đương nhiên lại là Ninh Nhụy Nhụy gọi tới.
"Tiểu muội chân dài, trừ phi ngươi muốn làm vợ ta......" Hạ Thiên vẫn tiếp nghe điện thoại.
"Hồ Gia Vĩ còn sống!" Ở đầu bên kia, Ninh Nhụy Nhụy gần như rống lên!
"Hồ Gia Vĩ?" Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, cuối cùng lại dừng bước lần nữa, "Ngươi nói cái tên biến thái muốn giở trò đồi bại với ngươi trên đỉnh núi tuyết? Hắn còn sống?"
"Đúng vậy, chính là hắn, hắn vẫn còn sống!" Ninh Nhụy Nhụy nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi không cảm thấy chuyện này rất quan trọng sao?"
"Chuyện này thật đúng là có chút kỳ quái đấy." Hạ Thiên lẩm bẩm, "Được, tốt thôi, ngươi chờ một chút, ta lập tức đi tìm ngươi."
Hạ Thiên cúp điện thoại, quay người chạy về phía nhà họ Ninh.
Mấy phút sau, Hạ Thiên đã vọt vào tổ trạch nhà họ Ninh, tìm được Ninh Nhụy Nhụy ở trong sân.
"Ai?"
"Không được nhúc nhích!"
Gần như cùng một thời gian, hai tiếng hét vang lên, còn có hai cây súng lục cùng lúc nhắm vào Hạ Thiên.
"Nè, có tin ta khai trừ các ngươi luôn không?" Hạ Thiên có chút không vui, chủ nhân của hai cây súng kia là hai cô gái trẻ tuổi.
"Anh......"
"Anh là......"
Sau khi nhận ra Hạ Thiên, cả hai vô cùng không khỏi, tiếp theo lập tức thu hồi súng, chuẩn bị hành lễ.
"Tốt, các ngươi tránh xa một chút, ta muốn nói chuyện với Tiểu muội chân dài một chút." Hạ Thiên phất phất tay.
Hai cô gái vội vàng đi ra khỏi sân, mà các nàng rõ ràng chính là thành viên của Ám Tổ được phái tới đây để bảo hộ Ninh Nhụy Nhụy.
"Nè, các nàng ấy thật sự là thuộc hạ của ngươi à?" Ninh Nhụy Nhụy cũng có chút ngạc nhiên, trước đó nàng còn có chút không tin, nhưng bây giờ không phải là do nàng tin hay không.
"Tiểu muội chân dài, không phải ngươi nói tên Hồ Gia Vĩ kia vẫn còn sống sao? Hắn ở đâu?" Hạ Thiên lười trả lời vấn đề của Ninh Nhụy Nhụy, bởi vì bây giờ hắn chỉ quan tâm đến mỗi chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận