Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2642: Ngươi điên rồi

“Giảng hòa?” Ninh Nhụy Nhụy lại càng cảm thấy buồn cười: “Ngươi càng nói lại càng cảm thấy không đáng tin cậy, ngươi đề cao bản thân mình quá rồi đấy.”
Phó Thiên Trác lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta không phải đề cao bản thân, mà đó là sự thật. Ta thật sự có bản lãnh đó. Hạ Thiên xác thực rất lợi hại, ta thừa nhận ta đánh không lại hắn, nhưng nếu hắn muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy đâu. Tuy nhiên…”
Hắn ta bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác: “Hạ Thiên, mấy người đàn bà của ngươi có lợi hại như ngươi không? Ngươi có thể bảo vệ được một người, nhưng có thể bảo vệ được hết tất cả mọi người không? Bọn họ cũng phải có lúc tách ra, có lúc không có ngươi bên cạnh bảo vệ, cho nên, chúng ta muốn chém giết bọn họ lúc nào cũng được. Chi bằng chúng ta giảng hòa, ta cam đoan sẽ không ra tay với người đàn bà của ngươi, ngươi cũng không cần can thiệp vào sự nghiệp thống nhất Tu Tiên Giới của ta, như thế nào?”
“Không thể nào.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chưa từng bàn điều kiện với kẻ ngốc cả, cũng không bàn điều kiện với người uy hiếp người phụ nữ của ta. Ban đầu, ta không thèm để ý đến ngươi, bây giờ, ta thật sự muốn giết chết ngươi.”
“Hạ Thiên, ngươi đừng quá tự cho là đúng. Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?” Phó Thiên Trác cũng là người tự cao, tư thái đặt song song với Hạ Thiên. Hắn ta vẫn luôn dùng giọng điệu từ trên cao nhìn xuống mà nói chuyện, ngay cả cái gọi là đám phán cũng mang giọng điệu bố thí.
Hạ Thiên không hề lo lắng: “Ngươi có sợ ta hay không, có liên quan gì đến ta?”
“Được rồi, ta lui thêm một bước nữa.” Phó Thiên Trác suy nghĩ thêm vài giây, cố nén sự bất mãn, cho tay vào ngực móc ra một vật ném cho Hạ Thiên: “Ngươi cầm cái này đi.”
Hạ Thiên chộp lấy, phát hiện là một tấm lệnh bài, bên trên khắc hai chữ Canh Tử: “Đây là thứ gì?”
“Không phải ngươi muốn đến Tiểu Tiên Giới sao?” Phó Thiên Trác cười nhạt: “Tấm lệnh bài này dùng để tiến vào Tiểu Tiên Giới trong năm nay. Bảy ngày sau là đêm trăng tròn, chỉ cần ngươi cầm tấm lệnh bài này đến đỉnh núi tuyết, tất nhiên sẽ có người đến đón ngươi đến Tiểu Tiên Giới. Lần này ta đủ thành ý rồi chứ?”
“Cái này mà cũng được xem là thành ý.” Hạ Thiên khinh thường: “Ta xử lý ngươi thẳng tay, không phải ta cũng có thể lấy được tấm lệnh bài này sao? Hơn nữa, sứ giả của Tiểu Tiên Giới cũng sẽ đến tham gia đại hội Ẩn Tiên. Ta có thể từ chỗ người đó có được phương pháp tiến vào Tiểu Tiên Giới. Cái thứ đồ chơi này của ngươi cũng chẳng quan trọng gì cho lắm.”
Lần này Phó Thiên Trác thật sự tức giận, chỉ vào Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên.”
Hạ Thiên đáp: “Ta chỉ nói sự thật mà thôi.”
“Được được được.” Phó Thiên Trác nghiến răng, lại móc ra thêm một vật: “Đây là thứ cuối cùng. Nếu ngươi còn không thỏa mãn, cũng đừng trách ta trở mặt. Đến lúc đó, cùng lắm chúng ta cá chết lưới rách, ai cũng đừng hòng tốt hơn.”
Nói xong, hắn ta ném món đồ đó cho Hạ Thiên, là một cái bình nhỏ đựng chất lỏng màu vàng óng.
“Đây không phải là cái thứ vừa rồi người kia uống sao?” Thạch Thuần nhìn thấy, không khỏi kêu lên.
Ninh Nhụy Nhụy cũng lên tiếng: “Hình như gọi là Trầm Thụy Phương Chu?”
“Nhụy Nhụy tỷ, tỷ đừng có bị nhầm.” Thạch Thuần thuận miệng chỉnh lại: “Trầm Thụy Phương Chu là chất lỏng màu xanh lam, còn loại này màu vàng, hình như người kia không nói tên.”
“Nó tên Thiên Cung. Sở dĩ gọi nó là Thiên Cung, bởi vì nó được dựa vào bí cảnh Thiên Cung.” Phó Thiên Trác chậm rãi giải thích: “Bên trong bí cảnh có vô số sinh vật không tồn tại ở trái đất. Thiên Cung và Tiêu gia chiếm bí cảnh nhiều năm như thế, bọn họ nghiên cứu ra được vật này cũng không có gì kỳ lạ. Trầm Thụy Phương Chu chính là máu của một con dị thú, trộn thêm một số độc dược kỳ lạ, có thể trong nháy mắt gia tăng các loại bản năng đến mức cao nhất, giống như một quả bom sinh học khủng bố. Thứ chất lỏng màu vàng này, thành phần chủ yếu là máu kim long. Đương nhiên máu đã được pha loãng. Máu rồng thật sự trên đời không ai có thể thừa nhận được.”
“Ngươi đưa cho ta thứ đồ chơi này làm gì, ta không có hứng thú.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thái độ không được cao hứng cho lắm.
Phó Thiên Trác tức giận nói: “Ngươi không có hứng thú, bởi vì ngươi không cần những thứ này để mạnh lên. Nhưng mấy người phụ nữ của ngươi thì sao? Người nhà của bọn họ thì như thế nào? Ngươi cho bọn họ sử dụng, bọn họ không phải sẽ trở thành vô địch thiên hạ như ngươi sao?”
“Anh rể, hắn ta nói không phải là không có lý.” Thạch Thuần gật đầu tán đồng.
“Ngươi cầm thứ này về từ từ mà nghiên cứu. Chờ lần gặp sau, các ngươi sẽ biết ứng đối như thế nào.” Phó Thiên Trác cảm thấy hơi mệt: “Mẹ nó, kẻ địch của ta giống như ngươi, quả là không có người thứ hai.”
Bốp!
Hạ Thiên nhếch miệng, bóp nát cái bình đựng chất lỏng màu vàng óng: “Ngốc chính là ngốc. Ngươi không lừa được ta đâu. Ngươi giữ lấy thứ này mà dùng đi.”
“Ngươi làm gì thế?” Phó Thiên Trác không nghĩ đến Hạ Thiên lại hành động như vậy. Nếu thứ này bị ngoại lực lớn bên ngoài đè ép, nó sẽ nổ tung: “Ngươi điên rồi.”
Quả nhiên, rất nhiều ánh sáng màu vàng óng từ giữa ngón tay Hạ Thiên phát ra ngoài, trong nháy mắt bao phủ phạm vi mấy trăm mét.
Phó Thiên Trác đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lách mình chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận