Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3720: Các ngươi rất không ổn

“Ha ha ha.”
Nam nhân mày kiếm cười to, nhìn động phủ bị lửa đốt bốn phía, lại nghe tiếng A Cửu kinh hô, tâm trạng không khỏi thoải mái: “Các ngươi chạy không thoát đâu. Dưới Tâm Hỏa Lung Chiếu của ta, trong vòng trăm dặm, vạn vật câu diệt.”
“Làm gì có.” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên: “Chút đồ chơi đó của ngươi chẳng có tác dụng gì đâu.”
Tiếng cười của nam nhân mày kiếm bỗng dưng im bặt, tiếp theo chỉ thấy bụi bặm và ánh lửa đầy trời tan biến hết, đám người Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự đứng ở đó.
“Không thể nào?” Nam nhân mày kiếm nhìn đám người Hạ Thiên, tròng mắt muốn lòi ra cả ngoài: “Không ai có thể sống sót dưới tâm hỏa của ta.”
A Cửu thản nhiên nói: “Sự thật bày ra trước mắt, tin hay không cũng chẳng phụ thuộc vào ngươi.”
“Vừa rồi ngươi rõ ràng phát hiện không ổn, đang định chạy trốn mà.” Nam nhân mày kiếm không hiểu, chỉ tay vào A Cửu: “Ngươi mới không ổn, các ngươi rất không ổn. Các ngươi tuyệt không phải người bình thường.”
A Cửu cười lạnh: “Quậy cả nửa ngày, ngươi chỉ đưa ra kết luận như thế?”
“Ta không tin.” Nam nhân mày kiếm không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt thay đổi, giận dữ rống lên: “Ta tuyệt đối không thể bại dưới tay các ngươi. Nữa đây.”
Nói xong, hắn ta liền chập ngón tay lại như dao đâm vào ngực của mình, điểm ra một giọt máu tim, sau đó bắn về phía đám người Hạ Thiên.
“Tâm hỏa, triều động.”
Giọt máu tim vừa bay ra đã dấy lên diễm khí khô nóng.
Rất nhanh, chưa đến một phần mười giây, một luồng diễm khí đã đốt lên xung quanh.
Bất luận là không khí, tro bụi, núi đá hay là người, tất cả đều trở nên khô nóng, mơ hồ có dấu hiệu sắp cháy.
Oành.
Quả nhiên, nửa giây sau, lại một tiếng nổ.
“Ha ha ha, ta đã nói rồi, không ai có thể chống đỡ được tâm hỏa của ta.” Nam nhân mày kiếm cười ha hả, biểu hiện gần như điên cuồng: “Đây không phải phàm hỏa bình thường, đám phàm phu tục tử các ngươi không thể nào ngăn cản được… Hả?”
Lời còn chưa nói hết, hắn ta đã phát hiện không ổn.
Lửa không có dấy lên.
Không biết sự cố xảy ra vào lúc nào, bốn phía trống rỗng, diễm khí cũng biến mất.
“Là ngươi giở trò quỷ?” Lúc này, nam nhân mày kiếm mới nhìn thấy rõ ràng, trong tay Hạ Thiên đang cầm một cây ngân châm.
Chính bởi vì cây ngân châm này, tâm hỏa của hắn ta mới biến mất.
“Tại sao ngươi lại làm được?” Nam nhân mày kiếm rất nhanh rơi vào mê man: “Chỉ một cây ngân châm, tại sao ngươi lại có thể hóa giải được tâm hỏa của ta?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ai nói là hóa giải?”
“Không phải hóa giải?” Nam nhân mày kiếm một lần nữa nghi hoặc: “Vậy tại sao tâm hỏa của ta lại không có?”
“Ngu ngốc chính là ngu ngốc, quả nhiên một chút đầu óc cũng không có.” Hạ Thiên khinh thường lắc đầu: “Không phải hóa giải, đương nhiên là hấp thu rồi. Đây cũng chính là ưu điểm duy nhất của tên ngu ngốc ngươi.”
Biểu hiện của nam nhân mày kiếm lại càng thêm mờ mịt, dường như không biết Hạ Thiên đang nói cái gì: “Hấp thu? Ngươi hấp thu cái gì?”
“Chính là hấp thu loại lửa này của ngươi đấy.” A Cửu khoát tay, không biết nói như thế nào: “Ngươi ở đây lâu quá, ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu sao?”
“Đánh rắm!” Nam nhân mày kiếm trở nên kích động, chỉ vào Hạ Thiên và A Cửu mà mắng: “Của ta chính là tâm hỏa, không phải loại lửa bình thường bên ngoài. Ở trái đất này, ngoại trừ ta thì không ai có thể dập tắt nó.”
Tề Ngữ Thi lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Sự thật như ngươi thấy đấy, cái gọi là tâm hỏa của ngươi lại bị Hạ Thiên hấp thu, không còn dùng được nữa.”
“Không thể nào, ta không tin.”
Nam nhân mày kiếm quát lạnh, gương mặt lộ vẻ dữ tợn: “Ta tuyệt đối không thể thua ngươi, tâm hỏa cũng không có khả năng chỉ bị một cây ngân châm hấp thu, tất cả đều là giả.”
A Cửu lắc đầu: “Đừng có làm chó cùng rứt giậu. Bây giờ chịu thua, nói không chừng còn có thể nhặt về cái mạng. Chúng ta không tàn nhẫn như ngươi, động một chút là giết người.”
“Các ngươi nhất định phải chết.” Nam nhân mày kiếm lại dùng tay cắm vào tim, móc hẳn trái tim ra ngoài: “Cho dù hy sinh cả trái tim này, ta cũng phải giết các ngươi chết.”
Tề lão gia tử thở dài, lên tiếng khuyên nhủ: “Cần gì chứ?”
“Nếu tim không còn, tại sao ngươi còn chưa chết?” Tề Phán Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Nam nhân mày kiếm cười lạnh nói: “Ta đã sớm nhìn qua bí quyển tu tiên, sớm đã được giao phó thể chất trường sinh bất lão, tại sao lại chết chứ?”
Tề Phán Nguyệt bật cười: “Ngươi chỉ trường sinh bất lão, cũng không phải trường sinh bất tử.”
“Chỉ cần mười phút nội sát các ngươi, mở ra bảo hộp, ta có thể bổ sung khuyết điểm, thu hoạch bất tử chi lực.” Nam nhân mày kiếm không chút do dự, trực tiếp tế ra trái tim của mình: “Tâm hỏa, thiên bộc.”
Một giây sau, hắn ta bóp nát trái tim của mình.
Tim của hắn ta tách ra một vệt ánh sáng, sau đó thì không còn nữa.
“Cũng đã đến lúc rồi.” Ngân châm Hạ Thiên đâm tới, một lần nữa hấp thu vệt ánh sáng kia, sau đó dùng tay bóp lấy cổ nam nhân mày kiếm: “Sở dĩ ta chưa xử lý ngươi là bởi vì ta còn có mấy câu hỏi muốn hỏi ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận