Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3957: Nửa nén hương là bao lâu?

“Ngươi chỉ có chút thực lực đó mà thôi?”
Bá Hỏa Thần thất vọng nói với Hạ Thiên: “Ngươi không phải chỉ là Kim Đan Kỳ. Khi đánh nhau lại còn giấu dốt, bổn thần tướng phải nổi bão thôi.”
Mười hai năm trước, Hạ Thiên đã là Độ Kiếp Kỳ. Chẳng qua mấy tháng trước bỗng nhiên bị Dạ Ngọc Mị ép khô linh khí, sau đó rơi xuống Kim Đan Kỳ mà thôi.
Nếu là tu tiên giả bình thường, cho dù bị ép cảnh giới rơi xuống, chỉ cần có đầy đủ linh khí, có thể khôi phục cảnh giới bất cứ lúc nào.
Hạ Thiên tu luyện chính là Nghịch Thiên Bát Châm. Hắn muốn khôi phục thực lực Độ Kiếp Kỳ, hắn chỉ có thể nâng cảnh giới châm pháp lên trước.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Thiên phát hiện phương pháp trước đây không còn mang lại hiệu suất cao như trước. Cho nên, mặc dù hắn vẫn thu một hai nữ nhân làm vợ nhưng cũng không vội song tu với các nàng.
Hắn cho rằng, sau khi đột phá bình cảnh Nghịch Thiên Bát Châm, tiến hành song tu với các nàng, như vậy sẽ mang lại lợi ích cực lớn cho hắn và nữ nhân của hắn.
Chỉ là không nghĩ đến, bình cảnh còn chưa đột phá, người của tu tiên liên minh đã chạy đến trước.
“Nói nhảm nhiều quá.”
Tâm trạng của Hạ Thiên đương nhiên khó chịu. Hắn xiết chặt nắm đấm, một lần nữa nhấc lên băng hỏa linh khí đánh thật mạnh vào lồng ngực Bá Hỏa Thần.
“Đánh hay lắm.”
Bá Hỏa Thần nhếch miệng cười một tiếng, thân ảnh đột nhiên biến mất.
“Hạ Thiên, cẩn thận.”
Là người đứng xem, A Cửu vội lên tiếng nhắc nhở.
Đáng tiếc, lời nhắc nhở của nàng đã muộn.
Bành.
Nắm đấm của Bá Hỏa Thần đã đánh vào sau ót Hạ Thiên.
Một quyền này trực tiếp đánh bay Hạ Thiên cách xa mười mấy dặm, nện vào một ngọn núi thật mạnh, từng luồng diễm khí tùy tiện đốt theo một đường.
“Ngươi đúng là hèn hạ, vô sỉ.”
Tô Bối Bối nhịn không được chửi ầm lên: “Đã nói một đối một, vậy mà ngươi lại đánh lén.”
Bá Hỏa Thần cười đắc ý: “Ha ha, đây là tại hắn ngu, bổn thần cũng không có nói là không được đánh lén.”
“Chiến đấu thống khoái chính là phải dùng hết tất cả mọi biện pháp dồn đối thủ vào tử địa. Ngay cả cái này mà ngươi còn không hiểu, ngươi có thể sống lâu như thế cũng là kỳ tích.”
Ninh Nhụy Nhụy bị tức giận không nhẹ: “Ngươi.”
Dương San muốn qua cứu Hạ Thiên nhưng lại bị A Cửu kéo lại: “Vô dụng thôi, hai người bọn họ không cùng một thiên địa với chúng ta.”
“Có ngăn cách kết giới, ngươi đi cũng vô dụng thôi.”
“Ta biết.”
Dương San gật đầu, nhưng vẫn vọt đến chỗ Hạ Thiên rơi xuống.
Quả nhiên, mặc dù tìm được Hạ Thiên nhưng lại không có cách nào đụng được hắn, ở giữa giống như có một bức tường vô hình vậy.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, đừng khóc, ta còn chưa chết mà.”
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó, hắn chậm rãi từ dưới phế tích ngọn núi bò dậy, vận Phiếu Miễu Bộ vọt đến trước mặt Bá Hỏa Thần.
Bá Hỏa Thần hiếu kỳ đánh giá Hạ Thiên: “Ngươi đúng là mạng lớn. Tuy nhiên thắng bại đã định, ngươi không cần vùng vẫy nữa.”
“Ta đã nói sẽ đánh chết ngươi thì nhất định sẽ đánh chết ngươi.”
Hạ Thiên thành thật nói: “Trước khi ta chưa đánh bại ngươi, thắng bại còn chưa phân được.”
“Ta đã đánh một kiếp lực vào đầu ngươi đấy.”
Bá Hỏa Thần khoanh tay, gương mặt trêu tức: “Nửa nén hương nữa, óc của ngươi sẽ bị kiếp lực hỏa chi của ta nướng chín. Đến lúc đó, chính là lúc ta mở tiệc ăn mừng.”
“Nửa nén hương?”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi nhóm người Dương San: “Là bao lâu?”
Dương San sửng sốt một chút, không kịp phản ứng.
A Cửu trực tiếp nói: “Đại khái khoảng hai đến ba phút.”
“Vậy thì đủ rồi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, nói với Bá Hỏa Thần: “Còn hơn hai phút đủ cho ngươi giao phó di ngôn và chuẩn bị hậu sự.”
Bá Hỏa Thần cảm thấy có chút buồn cười: “Đúng là không biết… Hả?”
Lời còn chưa hết, nắm đấm của Hạ Thiên đã đến.
Bành.
Một quyền nặng nề đập vào mặt Bá Hỏa Thần, mũi cũng sụp xuống, máu mũi văng khắp nơi.
“Cơ thể của ta đã sớm tôi luyện qua. Chút tổn thương đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến toàn cục.”
Bá Hỏa Thần lui lại mấy bước, cười ha hả, xoa mũi mấy cái: “Ngươi đừng lãng phí tinh lực vào mấy cái này nữa. A?”
Hạ Thiên không muốn nghe hắn ta lảm nhảm nữa, một quyền lại một quyền đánh vào mặt đối phương.
Bá Hỏa Thần cũng không tránh né, vẫn cứ để Hạ Thiên đánh như cũ.
Bất tri bất giác hơn một phút đã trôi qua.
Tóc Hạ Thiên bỗng bốc cháy, hiển nhiên kiếp lực hỏa chi đã có hiệu lực.
Đám người A Cửu không khỏi lo lắng. Đáng tiếc lại không giúp được gì, chỉ có thể lo lắng suông.
Một lát sau, Bá Hỏa Thần bỗng nhiên nhấc tay điểm ra một bình phong liệt hỏa chặn lại Hạ Thiên.
“Thời gian đã đến, bổn thần chuẩn bị vào ăn.”
Bá Hỏa Thần vốn đã bị đánh đến da tróc thịt bong, nhưng trong nháy mắt lại phục hồi như cũ, lông tóc không thương.
Hizz.
Hắn ta hít một hơi thật dài, gương mặt lộ vẻ say mê: “Ta đã ngửi được mùi thơm óc của ngươi, thật khiến người ta say mê. Quả thật là mỹ vị chí cao trong chư thiên vạn giới.”
Đám người A Cửu nghe xong, cảm thấy cái tên thần tướng này quả thật khiến người ta buồn nôn.
“Mỹ vị cái đầu ngươi đấy.”
Âm thanh Hạ Thiên vang lên bên tai Bá Hỏa Thần, nắm đấm cũng theo đến.
Bành.
Lại một quyền đánh thật mạnh vào huyệt Thái Dương của Bá Hỏa Thần.
Khí lực rất lớn, đánh đầu Bá Hỏa Thần quay ba trăm sáu mươi độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận