Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1727. Muốn tìm một chỗ vắng vẻ

"Tiểu bạch kiểm?" Hạ Thiên sờ sờ khuôn mặt mình, tiếp đó nhìn chằm chằm A Cửu, "Cửu nha đầu, dạo gần đây ta lại trắng hơn nữa sao? Ừm, Mỹ nữ tỷ tỷ hay lén lút cho ta sử dụng mỹ phẩm, bây giờ nàng ấy đặc biệt thích làm việc đó, thừa dịp ta ngủ rồi bôi mỹ phẩm lên mặt ta."
A Cửu lập tức cạn lời, Diệp Mộng Oánh còn có sở thích này? Thật đúng là không nhìn ra được.
"Ừm, đúng rồi, Cửu nha đầu, hình như cái tên ngu ngốc đó đang uy hiếp ta thì phải?" Bây giờ, Hạ Thiên mới hoàn hồn lại, "Có lầm hay không vậy, vì sao Vọng Cảng cũng có nhiều kẻ kém thông minh như thế chứ, bây giờ còn có người dám uy hiếp ta sao?"
"Nè, ngươi ngốc à? Hắn không biết ngươi là ai cho nên uy hiếp ngươi không phải là chuyện rất bình thường sao?" A Cửu tức giận nói.
Thật ra A Cửu cũng cảm thấy Mạc Bất Quý đang muốn chết, uy hiếp nàng thì thôi đi, bây giờ còn dám đe dọa Hạ Thiên, đầu năm nay người dám uy hiếp Hạ Thiên mà còn sống thật đúng là không nhiều lắm.
Ừm, tiểu thư nhà nàng cũng tính là một trong số đó, vấn đề là cái giá phải trả không nhỏ.
Nghĩ đến tiểu thư, trong lòng A Cửu lại có chút lo lắng.
"Nè, ngươi mau hỏi Mạc Bất Quý, có phải hắn thả bom trên máy bay của tiểu thư không?" A Cửu có chút lo lắng, mặc dù tiểu thư không phải là người bình thường, cho dù xảy ra chuyện trên máy bay thì vẫn có thể sống sót, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ tiểu thư xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
"Cửu nha đầu, nếu thật sự có bom thì vợ Y Y sẽ không sao đâu." Hạ Thiên không lo lắng chuyện kia, với thực lực Kim Đan kỳ của vợ Y Y, máy bay chứa bom chỉ là một vấn đề cỏn con.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Mạc Bất Quý, lười biếng hỏi: "Nè đồ ngốc kia, ngươi nói bây giờ ta đã nằm trong danh sách của ngươi, vậy ngươi biết tên của ta sao?"
"Một nhân vật vô danh tiểu tốt như ngươi không xứng đáng để ta biết tên!" Mạc Bất Quý nở nụ cười chế giễu, "Nhưng ngươi yên tâm đi, chẳng mấy chốc thì ta sẽ được biết tên ngươi thôi."
"Ừm, ta cảm thấy ngươi chắc sẽ không thể biết tên của ta." Hạ Thiên lười biếng nói: "Ta vốn dĩ muốn nói tên cho ngươi biết, nhưng ngẫm lại thì ta lười rồi, để cho tên ngu nhà ngươi chết cũng không biết bản thân đã chết như thế nào."
Hạ Thiên quay đầu nhìn về phía A Cửu cười hì hì: "Đúng rồi Cửu nha đầu, ta có thể nói cho tên ngu ngốc kia rằng hắn sắp chết không?"
"Ngươi lập tức nói ngay đi!" A Cửu tức giận nói: "Nè, ngươi chớ có xằng bậy, dù sao thì hắn cũng là kẻ giàu nhất Vọng Cảng......"
"Cửu nha đầu, ta không có làm bậy nha." Hạ Thiên cười hì hì, "Nhưng ta là thần y, chỉ cần liếc mắt một cái là ta có thể nhìn ra ai sắp chết, ừm, giống như tên ngu ngốc kia, đại khái còn một phút nữa sẽ chết."
Nghe được lời đó, A Cửu không nói hai lời, lập tức kéo Hạ Thiên rời khỏi đây, nàng muốn mình và Hạ Thiên cách xa Mạc Bất Quý trong vòng một phút.
Bởi vì nàng tin tưởng, một phút sau Mạc Bất Quý thật sự sẽ chết.
Mà nàng cảm thấy không cần để người khác cảm thấy Mạc Bất Quý là do Hạ Thiên giết chết thì tốt hơn, mặc dù loại người như Mạc Bất Quý chết vẫn chưa hết tội, nhưng bây giờ nàng là một bác sĩ, không thể làm loại chuyện kia.
Đến nỗi Hạ Thiên có thật sự động tay động chân hay không thì nàng không thể khẳng định trăm phần trăm, nhưng cho dù thế nào đi nữa, đây không phải là việc mà nàng có thể ngăn cản, vậy thì cũng chỉ có thể làm như không biết.
"Y Tiểu m, A Cửu, các ngươi hại chết con trai của ta, ta sẽ khiến cho từng người các ngươi chết theo!" Mạc Bất Quý nhìn bóng lưng A Cửu rời đi, âm thầm cắn răng, bây giờ con trai của hắn đã chết, nhìn qua thì việc đó không liên quan gì tới Y Tiểu m, nhưng hắn lại cho rằng điều đấy nhất định là do Y Tiểu Âm làm.
Bởi vì người mẫu gọi là Ba Lê kia không có khả năng làm được chuyện như vậy!
Mạc Bất Quý lấy di động ra gọi cho một số điện thoại: "Ta bảo ngươi theo dõi chuyến bay kia, bây giờ tình huống của nó thế nào rồi?"
"Mạc tổng, trước mắt thì tình hình chuyến bay rất bình thường, ông không cần lo lắng......" Người ở đầu điện thoại bên kia hồi đáp.
"Cái gì? Bây giờ vẫn còn rất bình thường?" Giọng của Mạc Bất Quý lập tức biến đổi, hắn hét ầm lên, "Không có khả năng! Có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không?"
"Mạc tổng, ta mới vừa xác nhận một chút, chuyến bay thật sự rất bình thường, không có xảy ra chuyện gì cả, ông......" Người bên kia sửng sốt đáp lại.
"Không, không thể nào, đúng ra bây giờ máy bay phải nổ tung rồi chứ? Sao lại còn có thể bình thường được...... A!" Mạc Bất Quý đột nhiên trái tim đau nhói, tiếp đó ngã chổng vó trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc mất đi ý thức, trong đầu Mạc Bất Quý bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Hạ Thiên, cuối cùng bốc lên một suy nghĩ: "Rốt cuộc thì tên tiểu bạch kiểm kia là ai?"
A Cửu không biết Mạc Bất Quý đã ngã xuống, nàng nhanh chóng kéo Hạ Thiên chạy xa mấy trăm mét, lúc này, hai người đã đi tới bờ biển, mà cách đó không xa, một đôi nam nữ đang lăn lộn trên cát, thế là A Cửu lại lập tức lôi kéo Hạ Thiên chạy sang một chỗ khác, lần này cuối cùng đã được thanh tịnh.
"Cửu nha đầu, ngươi muốn tìm một chỗ vắng vẻ sao? Thật ra ta thấy chúng ta còn không bằng đi mướn phòng đi." Hạ Thiên nói rất chân thành.
"Mướn cái đầu của ngươi, nằm mơ đi!" A Cửu rất nổi nóng, "Ngươi lập tức nghĩ biện pháp liên lạc với tiểu thư, ít nhất phải xác nhận tiểu thư không có việc gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận