Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3165: Ông ấy cũng đánh không lại ta

“Những người này rốt cuộc là ai thế?” Y Tiểu Âm đưa mắt nhìn mọi người đi, quay sang hỏi Hồ Hóa Vũ.
Hồ Hóa Vũ thở dài, giải thích: “Bọn họ cũng là cổ tộc, nhưng lý niệm không giống chúng ta. Mạch của chúng ta xem cổ trùng là thủ đoạn sinh tồn, còn bọn họ xem cổ trùng là chủ nhân, tự phong cổ tu, đoạn tuyệt tất cả mọi quan hệ với thế tục.”
“Nói thẳng ra bọn họ chính là một đám thiểu năng.” Hạ Thiên hời hợt đưa ra một đánh giá.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Cũng không phải nói như vậy, người có chí riêng không thể cưỡng cầu. Nếu bọn họ đã theo đuổi điều đó, cũng không ép buộc hoặc đe dọa sinh tồn của người khác, bọn họ thuần túy cũng được xem là người.”
“Đáng tiếc, bọn họ cũng không thuần túy.” Hồ Hóa Vũ lắc đầu, hơi cảm thán: “Cổ tu chân chính đã sớm chôn vùi trong dòng sông lịch sử. Những người này sau thất bại tranh quyền đoạt lợi, không muốn thừa nhận, cho nên mới trốn ở đây lừa mình dối người.”
Lương Diệu Trúc khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta hình như có nghe người lớn trong nhà nói qua, bọn họ chẳng phải cổ tộc, cũng chẳng phải người của Cổ Thần bà bà, không biết bọn họ muốn làm cái gì.”
Hạ Thiên cười nói: “Không cần đoán, đám người này đang nghĩ đến chuyện trường sinh bất tử.”
“Ngươi biết sao?” Lương Diệu Trúc nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
Hồ Hóa Vũ thở dài: “Thật ra Hạ Thiên nói không sai. Tuy nhiên, trường sinh thì có thể. Cổ Thần bà bà đã sống hơn ba trăm năm, nhưng bất tử thì… ha ha…”
“Mấy chuyện này chẳng liên quan đến ta.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Bây giờ ta chỉ muốn tìm lão thái bà kia, sau đó đánh cho bà ta một trận.”
“Ngươi không sợ Ngải Luân tiên sinh trở mặt với ngươi sao?” Hồ Hóa Vũ hơi buồn cười nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên khinh thường nói: “Cho dù nhị sư phụ có trở mặt, ông ấy cũng đánh không lại ta.”
“Ngươi lại ở đây khoác lác nữa à?” Ngải Luân bỗng từ đằng xa bay đến, rơi xuống trước mặt Hạ Thiên: “Ngày nào ngươi cũng nói người này đánh không lại ngươi, người kia đánh không lại ngươi, nổ quá đến mức cứ tưởng là thật.”
Hạ Thiên hỏi: “Nhị sư phụ, vậy ông cảm thấy ông có thể đánh được ta sao?”
“Đang êm đẹp, đánh ngươi làm gì?” Ngải Luân trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Đừng hở việc gì cũng chém chém giết giết. Bây giờ là thời điểm hòa bình, mọi thứ cần phải nói đạo lý.”
“Nhị sư phụ, ông cảm thấy ông nói mấy lời này thích hợp sao?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ông chính là sát thần Ngải Luân danh chấn thế giới ngầm đấy.”
Ngải Luân khoát tay, làm ra vẻ không tham lam danh lợi: “Đó là chuyện quá khứ rồi, hảo hán không đề cập đến dũng năm đó. Bây giờ ta chỉ là một người không tranh quyền thế, chỉ là một lão đầu chỉ muốn an hưởng tuổi già mà thôi.”
“Có quỷ mới tin.” Hạ Thiên lắc đầu.
Y Tiểu Âm hỏi: “Đảo giữa hồ có phải là tâm tiểu đảo của Nguyệt Tương hồ không?”
“Không sai.” Ngải Luân mỉm cười đáp: “Bệnh nhân cần trị cũng ở đó.”
“Chúng ta có thể vào sao?” Lương Diệu Trúc nhớ lại cảm giác uy áp mới nãy, hơi lo lắng nói: “Vừa rồi, từ xa nhìn lại, ta đã cảm thấy không chịu nổi rồi.”
Ngải Luân giải thích: “Nhìn nhất định là khó chịu rồi, nhưng chỉ cần đi theo con đường đặc biệt đến đó thì không có vấn đề gì.”
“Thật sao?” Lương Diệu Trúc không khỏi nghi hoặc: “Tại sao vừa rồi Cổ Thần bà bà lại bỏ chúng ta ở cửu lâu?”
“Điều này ta cũng không rõ nữa.” Ngải Luân hiển nhiên cũng lười động não mấy chuyện này: “Hay bà ấy muốn cho các ngươi một khảo nghiệm? Chuyện này do các ngươi gây ra, chẳng liên quan gì đến ta. Ta chỉ đến dẫn đường mà thôi.”
Lương Diệu Trúc bó tay. Nàng cảm thấy người này có một số phương diện quả thật rất giống với Hạ Thiên.
Y Tiểu Âm lên tiếng: “Vậy làm phiền Ngải Luân tiên sinh dẫn đường.”
“Ngươi đừng gọi như vậy, cứ giống như hắn gọi ta là nhị sư phụ được rồi.” Ngải Luân vừa đi vừa nói với Y Tiểu m: “Không thì gọi Ngải lão sư cũng được. Bây giờ, mặc kệ là ngành nghề nào, không phải đều gọi bằng lão sư sao?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Nhị sư phụ, ông cũng đừng nghĩ đến việc làm lão sư. Bản lãnh dạy đồ đệ của ông thật sự không được.”
“Không được? Không phải ta cũng dạy được ngươi sao?” Ngải Luân khó chịu đáp lại.
“Ta có được thành tựu như ngày hôm nay, ngoại trừ bản thân ta là thiên tài.” Hạ Thiên nói: “Một nguyên nhân quan trọng khác chính là thần tiên tỷ tỷ. Dựa vào chút bản lãnh đó của mọi người, đoán chừng chẳng ra sao cả.”
“A, tiểu tử này, ngươi nói như thế hơi bị khi sư diệt tổ đấy.” Ngải Luân im lặng nhìn Hạ Thiên: “Học xong bản lãnh thì không muốn gánh trách nhiệm.”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Không có gì là không gánh trách nhiệm, chẳng qua ta cảm thấy bản lãnh của mọi người chẳng ra sao cả. Đó là sự thật mà.”
“Tiểu tử ngươi cứ cuồng đi. Một ngày nào đó, sẽ có người thu thập ngươi.” Ngải Luân cũng lười đấu võ mồm với Hạ Thiên ở phương diện này.
“Ồn ào cũng ồn ào không lại ta. Nhị sư phụ, ông thụt lùi nhiều quá.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Bây giờ ông đi tìm đại sư phụ và tam sư phụ, có thể sẽ bị ngược đấy.”
Ngải Luân quay đầu lại muốn tranh cãi với Hạ Thiên, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở vào: “Ta chẳng muốn cãi nhau một cách vô vị với ngươi như thế.”
Y Tiểu Âm vẫn không lên tiếng, vẫn luôn quan sát cảnh tượng hai bên đường.
Từ trúc lâu chín tầng đến đảo giữa hồ cần phải đi qua một khu rừng, hai bên mọc đầy những hoa cỏ chưa từng thấy bao giờ, gợi lên hứng thú của nàng thật lớn.
Đi được một lát, Ngải Luân đưa tay chỉ: “Ở đằng trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận