Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2670: Muốn mời ngươi cứu một người

Gã đạo sĩ mày rậm đang lơ lửng giữa không trung nhìn thấy đám người Hạ Thiên không tránh không né, liền cười lạnh: “Các ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng, còn đứng im tại chỗ, quả nhiên không để Trùng Dương Cung ta vào mắt. Đã như vậy, ta sẽ khiến các ngươi hối không kịp.”
Vèo vèo vèo…
Kiếm khí trong nháy mắt trở nên càng lúc càng dày đặc, như mưa rào tầm tã, khiến người ta không có chỗ trốn.
Nhưng Hạ Thiên không hề có ý tránh né. Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần lại tin tưởng Hạ Thiên vô điều kiện, cũng không nhúc nhích.
“A!”
Mưa kiếm rơi xuống xuyên thủng cơ thể đám người Hạ Thiên, đồng thời tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Đám đạo sĩ áo lam ầm ầm ngã xuống, trên người đều có vết tích kiếm khí trảm xuống.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Gã đạo sĩ mày rậm giữa không trung kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra. Đám kiếm khí đó rõ ràng đã đánh trúng ba người Hạ Thiên, tại sao đồng bọn của hắn ta lại bị trúng chiêu: “Các ngươi đang sử dụng yêu pháp gì thế?”
Hạ Thiên mỉm cười trả lời: “Đây không phải yêu pháp mà là châm pháp.”
“Xem ra các ngươi chính là ẩn tiên được mời đến.” Gã đạo sĩ mày rậm từ giữa không trung rơi xuống, thái độ trở nên tốt hơn nhiều: “Mặc kệ các ngươi cố ý đến hay là vô tình xâm nhập vào nơi này, tóm lại, các ngươi nhất định phải theo ta đến Trùng Dương Cung một chuyến.”
“Chúng ta đến đây chỉ để cứu người, chúng ta không quan tâm đến chuyện khác.” Ninh Nhụy Nhụy kéo Thạch Thuần, không để nàng nói tiếp câu “dựa vào cái gì”: “Trùng Dương Cung các ngươi muốn làm gì, chúng ta cũng chẳng có hứng thú. Mọi người bình an vô sự, ai đi đường nấy không phải tốt hơn à?”
“Chỉ sợ không được.” Gã đạo sĩ mày rậm cau chặt mày, trịnh trọng nói: “Nơi này là cấm địa Chung Nam Sơn, các ngươi cũng đã nhìn thấy linh mạch dưới lòng đất, ai biết được các ngươi có tiết lộ ra ngoài hay không. Đến lúc đó, Chung Nam Sơn chúng ta tự dưng lại có thêm vô số hậu hoạn.”
Ninh Nhụy Nhụy đã bắt đầu tức giận, lạnh lùng hỏi: “Nói như vậy, các ngươi vẫn muốn giết chết chúng ta để trừ tận gốc hậu hoạn?”
“Không giết các ngươi cũng được, nhưng các ngươi phải đến cung Trung Dương gặp Chưởng giáo chúng ta.” Gã đạo sĩ mày rậm nghiêm túc nói: “Tuy các ngươi cũng có chút bản lãnh nhưng dù sao nơi này cũng là Chung Nam Sơn. Nếu không có Chưởng giáo cho phép, cho dù các ngươi rời đi, về sau các ngươi cũng sẽ gặp phiền phức. Vì thế, ta nghĩ các ngươi nên phối hợp đi.”
“Ta chẳng hứng phối hợp với người khác, cũng không có ai có tư cách phối hợp với ta.” Hạ Thiên hơi mất kiên nhẫn: “Hoặc các ngươi bảo Chưởng giáo của các ngươi đến gặp ta, hoặc các ngươi cút ngay cho ta, đừng làm phiền ta nữa. Nếu không, đừng trách ta xử lý hết các ngươi.”
Gã đạo sĩ mày rậm giận quá hóa cười: “Vị cư sĩ này, khẩu khí của ngươi lớn thật.”
“Khẩu khí của ta tuyệt không lớn, ngược lại còn rất khiêm tốn.” Hạ Thiên hờ hững đáp lại.
“Được, nể tình các ngươi cũng có quen biết Khâu chân nhân của An Tâm Quán, bần đạo lui thêm một bước.” Gã đạo sĩ mày rậm cố nén lửa giận trong lòng, nói tiếp: “Ta chỉ cần các ngươi thành thật trả lời ta mấy vấn đề, bần đạo có thể làm chủ thả các ngươi đi.”
Thạch Thuần lên tiếng: “Ngươi có thể hỏi, nhưng chúng ta cũng không nhất định sẽ trả lời.”
“Các ngươi có quan hệ như thế nào với Trần Huyền Bằng?” Gã đạo sĩ mày rậm chậm rãi hỏi một câu.
“Chúng ta chẳng có liên quan gì với Trần Huyền Bằng cả.” Ninh Nhụy Nhụy biết Thạch Thuần và Hạ Thiên nói chuyện hơi khó nghe, lập tức lên tiếng: “Chúng ta vì cứu Niệm Tâm mà đến đây, chẳng qua chỉ mới gặp Trần Huyền Bằng mà thôi.”
Đạo sĩ mày rậm có chút nửa tin nửa ngờ, hỏi tiếp: “Hắn ta nói gì với các ngươi? Các ngươi đã đạt thành thỏa thuận gì?”
“Ngươi hỏi hết chưa vậy?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Vừa rồi các ngươi nghe lén lâu như thế, cái gì cũng nghe thấy hết, bây giờ còn làm bộ. Ngươi còn hỏi mấy câu nhảm nhí như thế, ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?”
Gã đạo sĩ mày rậm im lặng không đáp. Thật ra Hạ Thiên nói không sai, đám đạo sĩ bọn họ đã tiềm ẩn các nơi dưới lòng đất, mục đích chính là một mẻ hốt gọn đám người Cao Kiếm Phong. Việc liên quan đến linh mạch dưới lòng đất, hắn ta không thể không cẩn thận. Nếu không phải hắn ta phát hiện tất cả bọn họ cộng lại cũng không phải đối thủ của Hạ Thiên, đoán chừng hỏi cũng chẳng muốn hỏi, cứ giết người diệt khẩu là xong.
Thạch Thuần cũng nói: “Đúng vậy, ngươi mau đi bắt Trần Huyền Bằng đi. Có gì cứ hỏi hắn ta chẳng phải sẽ rõ hơn sao.”
Gã đạo sĩ mày rậm không biết đám người Hạ Thiên đang giải thích hay là đang phát tiết cảm xúc, tức giận nói: “Ban đầu, Trần Huyền Bằng đã bái nhập làm môn hạ Trùng Dương Cung ta, nhưng về sau hắn ta bị phát hiện trộm bí tịch trong môn. Chưởng giáo cho hắn ta thêm một cơ hội làm người, phái hắn ta đến giám sát đám người Cao Kiếm Phong, nghĩ không ra tâm địa của hắn ta khó lường, lại dám phản bội Chưởng giáo. Người này đáng chết.”
Hạ Thiên đáp lại một câu: “Các ngươi đi giết hắn ta đi, ở đây lãng phí thời gian để làm gì.”
“Bần đạo quan sát Hạ cư sĩ đã từ lâu, biết ngươi là một thần y. Vừa nãy ta ra tay chỉ để thăm dò ngươi mà thôi, mong ngươi đừng trách.” Gã đạo sĩ mày rậm trước ngạo mạn sau cung kính, chắp tay nói với Hạ Thiên: “Bần đạo hành động như vậy, thật ra cũng chỉ muốn mời ngươi cứu một người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận